Đó là chuyện đương nhiên - Chương 2
-Ừ, cũng bình thường, mới quen có 1 tiếng đồng hồ, mày bảo tao sao?
-Ai biết?
Con nhỏ bỏ lửng nó quay sang người đang ngồi kế bên. Anh ta đeo kính gọng đen, dáng và cao, nghe đâu là 1m75 .Tóc hơi giống thằng Hoàng, dạng mái rũ thuộc loại ưa nhìn. Nghe thằng Hoàng giới thiệu tên là Tâm – cặp bài trùng với anh Trấn, hôm nay anh Trấn không rảnh nên ảnh bon chen.
Vừa nhắc đến hắn, kẻ chở nó – Nguyên Phong – là thấy cái bóng cao cao ngoài cửa, khiếp, thằng cha này cao cũng tầm anh Tâm có khi còn hơn chứ không vừa.
Lát sau nó mới biết cái người ông Giang chở hồi nãy là ngừơi yêu ổng, tên Luân. Học bằng với tụi nó nhưng do học sớm nên nhỏ hơn một tuổi. Thằng nhóc dáng nhỏ người, thanh mảnh lại nói chuyện có duyên, nó rất có cảm tình.
Những người còn lại như anh Vinh, Nguyên rồi anh Vũ pha trò cũng khá vui. Cả đám cười suốt và lại khá nổi bật vì chỉ có một đứa con gái là nhỏ Lâm nên ai cũng nhìn. Mà Vĩ để ý nhìn xung quanh thì hình như tầng lầu này ngoại trừ nhỏ Lâm là con gái thì tất cả đều là nam và đi thành từng cặp.
Đến khoảng 5h30 thì anh Trấn đến, anh này nghe con Lâm bảo cũng là mem chủ chốt trong cái nhóm quậy phá gì đó của nhỏ. Anh này tóc nâu đỏ, dáng cân đối hoà với nước da hơi sạm nắng. Còn có thêm Nguyên Hoàng – người yêu của anh Trấn. Cậu này dân Đà Lạt nên da rất trắng, tóc đen mảnh được vuốt keo trông khá ấn tượng. Trong nhóm này hình như ai cũng nói chuyện lịch sự cả ngoài trừ nhỏ Lâm, hắn và ông Giang. Anh Trấn và Hoàng đến được nửa tiếng thì cả đám kéo nhau lên Diamond ăn sushi.
-Không! Tuyệt đối không! Lỡ bị gì thì đau lắm >
Nó mỉm cười rồi nhìn vào màn hình vi tính, nhỏ Lâm đang kêu nó, còn cái người mà nó vừa đọc tin nhắn thì đang buzz nó kịch liệt.
Nó bắt đầu gõ từ cái khung của nhỏ Lâm, con bạn thân đang hỏi nó một câu vô cùng kỳ quái.
Call me Yuchan: hôm wa ổng đưa mày về nhà rồi có j nữa ko?
Vy chi: j la j
Vy chi: o, di ngam song cha` va `
Call me Yuchan: lãng mạng hén
Call me Yuchan: rồi sao nữa?
Vy chi: may muon hoj caj j thj noj luon dj
Vy chi: lap lung
Call me Yuchan: ơ hay?
Vy chi: lam tao chang hjeu j het
Call me Yuchan: thôi
Call me Yuchan: ko chọc mài chi choa mệt thân tao
Call me Yuchan: thấy ảnh sao?
Vy chi: good
Vy chi: an noi cung kha
Vy chi: tu te
Call me Yuchan: hé, rồi sao nữa?
Vy chi: sao j
Vy chi: may hoj sao tao tra loj vay
Vy chi: trang sao j
Call me Yuchan: =______=
Call me Yuchan: sao con tui nó ngu quá vầy nè chài~
Vy chi: mac j noj tao ngu?
Call me Yuchan: mặc mày
Call me Yuchan: tao ko quan tâm
Call me Yuchan has sign out (3/13/2008 10:7 AM)
Nó tức mình đập mạnh xuống bàn phím, con này không bao giờ chịu nói thẳng ra cả, toàn lấp lửng rồi mắng nó ngu. Quái!!
Nó lại tíêp tục gõ những dòng chat yêu thương với bạn gái mình, tự nhiên nó thấy chán. Nửa năm quen Như tụi nó có rất nhiều kỷ niệm vui: đi chơi cũng khá thường xuyên, chat thì ngày nào cũng chat, còn nhắn tin thì từ sáng đến chiều. Bỗng nhiên nó lặng người, ngẫm lại khoảng thời gian tụi nó quen nhau buồn nhiều hơn là vui. Thằng Hoàng có lần bảo thừ không liên lạc với Như một vài ngày xem sao, nó cũng thử. Mấy ngày đầu thì còn nhận được mess off hay tin nhắn hỏi tại sao, nhưng đựơc khoảng ba ngày thì ngưng bặt. Nó thấy buồn, trước giờ quen nhau Như chưa bao giờ mở miệng nói câu yêu nó, nếu có cũng chỉ là những dòng chữ xuông. Ngay cả khi tụi nó cãi nhau, bên nào xin lỗi cũng chỉ qua chat hay tin nhắn, chưa có ai hé môi một lời chân thành nào cả. Có đứa bảo tuổi này chưa lớn, có cặp với nhau cũng chỉ là chơi cho có, với lứa này, chuyện đó không quan trọng. Nó cười khẩy, mặc cho những chữ BUZZ đỏ chót hiện lên khung chat ngày càng nhiều. Phải chăng vì tụi nó quen nhau trên mạng nên net mới là thế giới của tụi nó?
Vĩ vò tung mái tóc mềm của nó, nó thấy cáu. Nó thoát yahoo và bắt đầu mở nhạc. Nó vặn loa ở mức tai nó có thể chịu được, nằm vật lên giường, chưa bao giờ nó ngán nhỏ bạn gái nó như lúc này.
Ring…ring..ring..
Nó uể oải nhấc cái điện thoại lên. Lại một tin nhắn, nhưng không phải của Như.
Nó cười, nó không thích đi chơi với ai ngoại trừ bạn gái nó. Nếu đi với người khác cũng phải có Như nó mới chấp nhận, nhưng cái đám bạn của nhỏ Lâm thì nó chẳng từ chối được, họ luôn thân thiện và tốt với nó. Nói thế thôi chứ nó cũng chỉ gặp có vài người trong nhóm, chưa chắc là những người còn lại ưa nó.