Đến khi nào... - Chương 9
CHƯƠNG 9
Cậu biết đó là nhóc. Cái vóc dáng quen thuộc nhỏ bé đó dù chỉ bước thoáng qua là cậu nhận ra ngay. Nhóc…đã trông thấy cậu và con nhỏ mới.
Chắc…lại khóc một mình…
Có cảm giác kỳ lạ nào đó đang chạy trong người cậu, tựa hồ như…có lỗi, dù…xét về mặt lý trí thì cậu chẳng có lỗi lầm gì…
Không phải…là cậu ???
Không thể, đó là chuyện không thể xảy ra được !!!
Không thể !!! Nhất quyết không thể !!!
Cậu đã cố tình cắt đứt mọi liên lạc với nhóc trong gần một tuần qua. Không điện thoại, không tin nhắn, tất tần tật không. Một phần, cậu muốn trở lại cuộc sống bình thường như trước khi gặp nhóc. Nhưng phần khác, quan trọng hơn, cậu muốn tránh xa cái cảm giác kỳ lạ mỗi khi ở bên cạnh nhóc. Cái cảm giác đó, nó như muốn thiêu đốt cậu từ trong lồng ngực. Nó chi phối hành động của cậu, nó làm cậu có cảm giác mình như một con người khác hẳn. Không, cậu chắc chắn không cho phép ai làm điều đó với cậu. Không, không một ai…
Nhà sách F…Trung tâm thành phố…
Rốt cuộc, cậu cũng nhận ra một sự thật. Dù trốn tránh, cậu cũng không thể nào quên được nhóc. Cái phản xạ khi bất ngờ gặp mặt nhóc đã phản bội lại mọi toan tính của cậu. Vậy là…cậu lại trở thành thằng Hải…của ngày xưa…
Không…chuyện này không thể xảy ra như vậy được…
Cậu nhấc máy, cậu đang rất rối rắm. Cậu muốn nghe lời khuyên, từ một người đã biết rõ cậu hàng bao nhiêu năm trời…
Người đó…đôi lúc thậm chí còn hiểu cậu hơn cả cậu…
Người đó…luôn ở bên cậu khi cậu cần…
Thắng…
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Là lần thứ ba rồi…Lần thứ ba trong ngày…Sao vậy nhỉ??? Chưa bao giờ Thắng lại để điện thoại trong tình trạng này…
Hay là…cậu ấy đã xảy ra chuyện???…
Cậu nhấc máy, gọi số bàn ở nhà Thắng. Thật sự, cậu rất ít khi xài số điện thoại bàn.
– “Hải hả con???… Uhm… Thằng Thắng nó điện cho bác bảo là nó đang ở V…chơi, chắc ngày mai mới về…Bác cũng không biết chính xác…Uhm…Vậy nha con…”
Là…đi chơi à…
Thắng rất ít khi rời thành phố, một mình. Thường cậu ấy chỉ đi với cậu. Ở bên cạnh Thắng, cậu luôn có cảm giác “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Bao nhiêu sự việc, bao nhiêu vụ “ồn ào”, Thắng đều giải quyết cho cậu. Dù cậu đang ở đâu, dù cậu rúc ngóc nào, Thắng đều tìm ra cậu…Phải…luôn tìm ra cậu…
Ngay lập tức…
Là vậy đó…Đôi khi cậu ấy còn hiểu cậu hơn cả bản thân cậu…
Nhưng, lần này…
Cậu bước chân vào quán bar quen thuộc, gọi một chai H… rồi ngồi uống một mình. Sao vậy nhỉ, cảm giác lạc lõng này là sao???
Và…cô đơn nữa…
– “Anh Hải, sao bữa nay ngồi uống một mình vậy anh???”- Một con nhỏ lạ hoắc bước đến bàn của cậu và nói liến thoắng- “Nhìn anh buồn quá hà… để em…để em ngồi tiếp chuyện với anh…”
Cậu nhìn con nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Con nhỏ ngồi sát vào cậu, rót rượu…và…bắt đầu vuốt ve…
Thật…chán ngắt…
Cậu rút ví, móc một xấp năm trăm ngàn rồi đặt lên bàn. Cậu vuốt mặt con nhỏ, cười cười:
– “Để lần khác nhé, cô bé…”
Gió ngoài trời se lạnh…
Cậu bước dọc con đường, thẫn thờ. Tự nhiên muốn đi bộ. Những lúc như thế này, thường là có Thắng sánh bước và chuyện trò cùng cậu suốt quãng đường…
Cậu nhấc máy điện thoại, bấm trong vô thức…
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Lại không được à…
Cậu ném mạnh cái di động xuống đường…