Đến khi nào... - Chương 8
CHƯƠNG 8
Nó về mà đầu óc ong lên một cách khó tả. Những lời nói của anh Thắng cứ văng vẳng trong tâm trí nó đến tận những giấc mơ. Nó biết, phải có lý do gì đó thì anh Thắng mới nói với nó như vậy. Nhưng rốt cuộc, anh Thắng chẳng phải là bạn thân của anh Hải sao???
Nhắc đến anh Hải, đã ba ngày rồi nó không gặp anh. Chính xác, là không có bất cứ liên lạc nào từ anh hết. Nó biết, nó chẳng là gì trong hằng hà sa số những người bao quanh lấy anh. Nó thích anh, chỉ đơn giản là như vậy. Không đòi hỏi, không thắc mắc. Nó cũng chưa từng hy vọng rằng, mình sẽ chiếm được một vị trí quan trọng nào đó trong trái tim anh. Chỉ là, đôi lúc cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực. Mà dạo này, những cơn đau ấy ngày càng nhiều hơn.
Ngày thứ năm…
Không chịu nổi cảm giác mệt mỏi này nữa, nó bước chân ra ngoài. Không khí ồn ào và nóng bức của một thành phố quanh năm náo nhiệt. Nó bước chân vào nhà sách, dự định kiếm một quyển nào đó “hay ho” về mà nghiềm ngẫm cho “qua ngày”. Rồi gặp anh…
– “Anh Hải, qua bên này đi, phía bên này mình chưa coi kìa anh!!!”
– “Thôi, Thảo qua bên đó trước đi, anh mỏi chân quá hà, để anh ngồi nghỉ một lát đã…”
– “Không chịu đâu, anh Hải phải đi với em, một chút thôi, nha anh…đi mà…”
Cô gái đó nắm lấy tay áo anh, lay nhẹ. Giọng điệu năn nỉ với đôi mắt mở to chờ đợi. Cô thật giống nó, không phải, có lẽ là nó giống cô ấy thì đúng hơn. Cũng chẳng quan trọng. Nó cắm cúi buớc đi ra ngoài, tim lại nhói lên…
– “Có phải…là…nhóc không???”
Nó nghe thấy tiếng anh. Hay là tự tưởng tượng??? Giống như một ma lực vô hình, tiếng nói đó khiến nó phải bước đi ngày càng nhanh hơn…
Lại nữa rồi, đừng khóc, thằng ngốc…
Rầm!!!
Trong cơn bối rối, nó va mạnh vào một người đang tính bước vào hiệu sách…
– “Em xin lỗi…em xin lỗi…em…”
Nó rối rít xin lỗi, nhưng rồi im bặt lại. Thật tình, cuộc sống này đúng là…trái đất tròn
– “Lại gặp nhau rồi, nhóc…”
Cho đến khi nó định thần lại, nó và anh Thắng đang chạy xe ra vùng ngoại ô…
Thật tình, nó cũng không rõ lý do vì sao mình lại đi theo anh Thắng. Xưa giờ, nó hầu như chẳng bao giờ đi xa với những người mới quen. Là nó…thay đổi, hay là nó đang cố trốn chạy từ nơi ngột ngạt, dù là với bất kỳ một người nào?!!
– “Dạo này, Hải có liên lạc với em không???”
Anh Thắng hỏi, nhưng nó có cảm giác anh đã biết rõ câu trả lời…
– “Dạ…Không…”
– “Vậy…là thật à…”
Anh Thắng thở dài, và buông một câu nói mà chẳng rõ là có dành cho nó hay không. Nó im lặng, nó cũng chẳng biết nói gì bây giờ…
– “Mình…xuống V… chơi không???”
Anh Thắng hỏi, nhẹ nhàng như hơi thở. Và nó, không rõ bằng suy nghĩ nào, đã… gật đầu.