Đến khi nào... - Chương 6
CHƯƠNG 6
Ái chà, hôm nay phải cho thằng bạn thân “leo cây” rồi. Thật là ngại quá. Nếu không phải là Thắng, chắc chẳng có ai lại chấp nhận cho cậu làm như vậy đâu. Thiệt tình, có thằng bạn như vậy thật khoái…
Cậu đến đón nhóc. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nhóc khi nhìn thấy mình mà tự nhiên có cảm giác ấm lòng lạ. Cậu đưa nhóc đến một nhà hàng sang trọng. Dọc đường đi, nhóc nổi hứng khi thấy một quán ăn mới có phong cách khá lạ. Chiều lòng nhóc, cậu tấp vào…
– “Anh thấy không, mình vô đây ăn là hợp lý rồi. Ngày nào anh cũng ăn nhà hàng, bộ không ngán sao???”
– “Anh thấy bình thường…chỉ cần được đi ăn với nhóc là đủ rồi…hì hì…”- Cậu cười. Cậu luôn khéo léo trong những tình huống như thế này…
– “Anh thật là…không biết đã nói câu này với bao nhiêu người rồi…”
– “Uhm…để anh coi…”- Cậu giả vờ lẩm nhẩm- “Chắc cỡ…mấy trăm người gì đấy…”
– “Em biết mà…”- Nhóc cười đáp lời- “Vậy em làm người…mấy trăm lẻ một nha anh…”
Nhóc vẫn luôn như vậy, không bao giờ tỏ ra ghen tuông trước mặt anh…
– “Nhóc con này…”- Cậu cốc đầu nhóc…
Lại trà sữa. Sao mà thích uống trà sữa vậy không biết??? Cậu vờ phản đối, nhưng nhìn gương mặt phụng phịu kia thì…chịu không nổi. Thiệt tình…đúng là con nít mà…
Đi qua, thấy đám con gái xì xầm chỉ trỏ, cậu thấy buồn cười. Nhưng nhóc nhà ta thì không như vậy. Coi kìa, cái mặt bắt đầu nhăn nhăn rồi kìa…
Có điện thoại, của một người bạn. Cậu phải ghé vào quán bar trên đường B…một lát. Cậu dắt nhóc theo, vì tính chở nhóc đi dạo một vòng trước khi về nhà…Ai ngờ…
– “Anh Hải…là anh Hải thật à…”- Một con nhỏ mà thậm chí cậu không nhớ nổi tên chạy đến bên cạnh, và ôm lấy cậu…- “Anh thiệt tình, bao nhiêu lâu rồi mà không hỏi han em được một câu…”.
Thật là bực mình, cậu ghét nhất là loại con gái như thế này. Xong việc rồi, cứ bám theo người ta làm gì…
– “Cô buông ra đi, không thấy là tôi đang đi với bạn à…”
Cậu nhìn cô ta, vẻ chán nản hiện rõ trên mặt. Quên mất. Cậu quay qua nhìn nhóc, thấy mắt nhóc trở nên u buồn…Cái con nhỏ này, sao dám…
– “Chà, bé lần này xinh xẳn nhỉ…Là em à…hay là… “người yêu” mới của anh…”
Không thể chịu nổi nữa. Đôi mắt của nhóc bắt đầu rơm rớm rồi…
– “Này, cô ăn nói cho cẩn thận đấy…Qua bên kia đi, hôm nay tôi không có hứng thú nói chuyện với cô….Đừng giở trò đó với tôi…Biến đi…”
Cậu đang nổi nóng đấy. Biết điều thì biến đi…Đúng như dự đoán, cô ta bắt đầu cất bước. Trước khi đi, còn cố vuốt mặt nhóc một cái rất điêu…
– “Em…vô trong kia một lát nha anh…”
Nhóc nói nhanh, rồi bước mà như chạy về phía RestRoom. Cái con nhỏ này, nếu không vì nhóc thì cậu đã cho cô ta một trận rồi…
Dọc đường về, nhóc không nói với cậu câu nào. Chắc nhóc đang giận. À không phải, chắc nhóc đang buồn thì đúng hơn. Thật là, sau này cậu phải cẩn thận khi lựa chọn “con mồi” mới được…
Đến đầu đường nhà nhóc…
Nhóc bước xuống xe, nhìn cậu với một ánh mắt là lạ. Nhóc quay lưng cất bước, nhưng đột nhiên…
– “Anh Hải này…”
– “Sao nhóc…”- Cậu hỏi, vẻ sốt sắng. Rốt cuộc thì nhóc cũng đã chịu mở lời…
– “Nếu…sau này anh có chán gặp em…nếu anh muốn… chia tay với em thì…anh… nhất định phải nói ngay cho em biết đấy…”
Thì ra…lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đây…
– “Sao, tự nhiên nhóc lại…”
– “Anh cứ hứa với em là được rồi…Nhất định như vậy, anh nhé, làm ơn…”-
Nhóc như sắp khóc, mắt lại rơm rớm nước. Cậu biết nhóc còn muốn nói nhiều hơn, nhưng…- “Anh…làm ơn…”
– “Uhm…anh hứa…”- Cậu gật đầu. Trong đầu cũng đang suy nghĩ rối ren-“…Anh nhất định sẽ nói với nhóc…”
– “Cảm ơn anh. Cũng muộn rồi, anh về cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon…”
Cậu nhìn theo bóng nhóc xa dần, tự nhiên thấy bứt rứt kinh khủng…
Về đến nhà…
Căn nhà cô độc lạ, những người giúp việc đi qua đi lại cũng không làm cậu cảm thấy ấm cúng hơn…Cậu bước lên phòng, bỏ mặc những tiếng thăm hỏi và những cái gật đầu chào đầy khách sáo…Cậu bước vào bồn tắm, nước đã chuẩn bị sẵn…Ngâm mình…
Cậu làm sao thế nhỉ, nhóc thì cũng chỉ giống như những người khác thôi mà…Đã đồng ý ngay từ đầu rồi, cớ gì cậu cứ phải bứt rứt như thế???…
Không, cậu không thể trở thành một đứa ủy mị như vậy được. Cậu là Hải, công tử ăn chơi khét tiếng mà. Không ai có thể trói buộc cậu được…Không một ai…
Phải, cậu sẽ không cho bất cứ ai trói buộc mình. Cho dù, đó có là nhóc con đi chăng nữa…
Cậu nhấc máy, gọi điện cho một “mối” quen thuộc:
– “Kiếm đứa nào được được rồi cho xe đến nhà tôi nhé…”