Đến khi nào... - Chương 5
CHƯƠNG 5
Nó nhận được tin nhắn của anh và một cái hẹn đi chơi bù. Thật vui quá. Đúng bảy giờ tối, nó gọi điện cho anh:
– “À, tối nay hả em…Tối nay anh…hơi kẹt…”- Anh ấy hơi ngừng lại- “Đừng giận, đợi anh một lát nè…”
Anh cúp điện thoại. Nó ngồi chờ đợi. Chắc lại bị “leo cây” thêm một bữa rồi…
Nhưng không…
– “Cỡ hai chục phút nữa anh qua đón nhóc nhé. Làm nhóc phải đợi rồi, thật ngại quá hà…”
Nó mỉm cười…
Anh đến đón nó, lúc nào anh cũng…đẹp trai như vậy. Nó ngồi lên xe. Buổi tối với những cơn gió nhẹ thật sảng khoái. Trên đường, anh và nó nói chuyện, cười đùa. Những lúc dừng xe, không biết có bao nhiêu người ngó anh và nó. À không, chắc chỉ là ngó anh thôi. Tự nhiên muốn ôm lấy anh, nhưng nó lại tự kiềm mình…
Tám giờ hai phút tối…
Khuôn viên của quán ăn trang trí rất phong cách. Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp và thân thiện. Nó hơi bất ngờ. Đây vốn dĩ không phải là một nhà hàng năm sao sang trọng như nó và anh vẫn thường ăn. Chợt thấy, vào đây là…quá đúng
– “Anh thấy không, mình vô đây ăn là hợp lý rồi. Ngày nào anh cũng ăn nhà hàng, bộ không ngán sao???”
– “Anh thấy bình thường…chỉ cần được đi ăn với nhóc là đủ rồi…hì hì…”
– “Anh thật là…không biết đã nói câu này với bao nhiêu người rồi…”
– “Uhm…để anh coi…”- Anh ngồi lẩm nhẩm- “Chắc cỡ…mấy trăm người gì đấy…”
– “Em biết mà…”- Nó cười đáp lại- “Vậy em làm người…mấy trăm lẻ một nha anh…”
– “Nhóc con này…”- anh cốc đầu nó…
Rồi đi uống trà sữa…
Anh phản đối một chút, nhưng chiều lòng nó. Anh lẩm bẩm: “đúng là con nít mà”. Nó cười. Nó thích uống trà sữa từ hồi nào đến giờ. Bước vào quán, biết ngay là bị “săm soi”…
– “Trời, anh kia đẹp trai quá mày ơi…”
– “Uhm…Mà anh đi bên cạnh cũng xinh ghê. Da trắng như con gái á…”
– “Tao thích anh kia hơn, chứ con trai mà trắng vậy công tử bột thấy bà nội…”
– “Haha…công tử vậy nhà mới giàu nghe con…”
Nó thấy hơi khó chịu, anh thì cứ cười cười. Vào chỗ thôi…
Có những lúc mà nó uớc, giá như anh không phải là Bi. Tại sao à??? Để cho nó đỡ lo lắng, để cho nó đỡ tủi thân khi thấy những cô gái xinh đẹp vây quanh lấy anh. Dù anh nói, anh chưa từng yêu ai. Nhưng với nó, đôi lúc, đó là một sự chịu đựng rất đau đớn…
Thậm chí, có những tình huống mà nó không ngờ…
Như lần này…
Anh Hải có chút việc, phải ghé vào một quán bar. Anh dắt nó đi theo. Vào bên trong chưa được bao lâu, trong lúc nó đang đứng bên cạnh anh, thì đột ngột…
– “Anh Hải…là anh Hải thật à…”- Một cô gái đang ngồi với bạn ở khu vực gần đấy thốt lên. Rồi gần như ngay lập tức, cô ấy chạy đến bên cạnh, và ôm lấy anh…- “Anh thiệt tình, bao nhiêu lâu rồi mà không hỏi han em được một câu…”.
– “Cô buông ra đi, không thấy là tôi đang đi với bạn à…”
Anh nhìn cô ta với vẻ chán nản. Chẳng hiểu sao, chữ bạn làm tim nó nhói lên một nhịp. Phải vậy thôi, nó cũng quen rồi mà…
– “Chà, bé lần này xinh xẳn nhỉ…Là em à…hay là… “người yêu” mới của anh…”
Cô ta cười, nhìn nó mỉa mai. Tự nhiên thấy đau…
– “Này, cô ăn nói cho cẩn thận đấy…Qua bên kia đi, hôm nay tôi không có hứng thú nói chuyện với cô….Đừng giở trò đó với tôi…Biến đi…”
Cô ta lại cười, vuốt má nó một cái. Rồi quay trở lại bàn của mình…
– “Em…vô trong kia một lát nha anh…”
Nó nói, rồi đi mà như chạy về hướng RestRoom…
Rửa mặt…hay xối nước vào mặt cho tỉnh. Không được khóc…không được khóc…khóc gì chứ…Người ta đã làm gì mình nào…
– “Nhóc này…”
Anh đặt nhẹ tay lên vai nó. Chẳng hiểu sao nó lại vùng ra…
– “Em không sao. Anh không cần lo cho em…À, anh xong việc chưa, mình về nhé…”
– “Uhm…”
Dọc đường về, không ai nói với ai một câu. Nó cảm thấy thật bức bối. Anh đã từng nói rõ với nó, và chính vì vậy, nó chẳng có tư cách gì để giận anh. Nhưng, lại thấy thật khó chịu…
Đến đầu đường…
Nó bước xuống xe…anh nhìn nó với ánh mắt bứt rứt…Nó tính quay vào nhà, nhưng…
– “Anh Hải này…”
– “Sao nhóc…”- Anh hỏi, vẻ sốt sắng và vui mừng vì nó đã chịu mở miệng…
– “Nếu…sau này anh có chán gặp em…nếu anh muốn… chia tay với em thì…anh… nhất định phải nói ngay cho em biết đấy…”
– “Sao tự nhiên nhóc lại…”
– “Anh cứ hứa với em là được rồi…Nhất định như vậy, anh nhé, làm ơn…”
Nó như sắp khóc, mắt rơm rớm rồi thì phải. Cứng rắn lên nào. Chẳng phải đã chấp nhận chuyện này ngay từ đầu rồi sao…
– “Anh…làm ơn…”
– “Uhm…anh hứa…anh nhất định sẽ nói với nhóc…”
– “Cảm ơn anh. Cũng muộn rồi, anh về cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon…”
Nó bước vội, chẳng muốn anh để nhìn thấy bộ dạng của mình…
Có…
Nước mắt…