Đến khi nào... - Chương 4
CHƯƠNG 4
Tôi nhận được tin nhắn của Hải, vậy là ngày mai cậu ấy lại “off”. Thật tình, cứ hứng lên là nghỉ học như vậy đấy. Không biết nhỏ Phương bây giờ thế nào??? Thật tình, đôi lúc tôi cũng phát sợ cái khả năng làm điên đảo và đưa người khác “vào tròng” của cậu ấy…
Tôi bước lên giảng đường, “bắt tay” với “bạn” lớp trưởng để cho cậu ấy “qua cửa”. Thế là, lại mất thêm một chầu ăn uống cho “thằng quỷ” này. Cậu ấy về đây, tôi nhất quyết phải cho một trận….
Hải không lên lớp, tôi thấy thiếu vắng lạ thường. Từ ngày đi chung với nhau, cậu ấy “được” tôi thuyết phục mà lên lớp khá nhiều. Tôi đã quen có Hải. Chẳng biết đến khi nào, tôi mới có thể làm cho cậu ấy hiểu được tình cảm của mình…
Tất nhiên, tôi có nhiều cơ hội để bộc lộ với cậu ấy. Nhưng mỗi khi đối mặt, tôi lại không làm được. Tôi biết chứ, tôi đang lo sợ. Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ coi thường tôi, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ tránh mặt tôi, và trên hết, tôi sợ đánh mất tình cảm bạn bè mà khó khăn lắm tôi mới tạo dựng được. Tôi thà chịu đựng tình cảm đơn phương, chứ không muốn mất cậu ấy…Thật tình…không bao giờ muốn mất cậu ấy…
Còn một điều nữa, từ sâu thẳm bên trong, tôi có cảm giác rằng, nếu một ngày nào đó cậu ấy “có” tôi, thì rất nhanh chóng thôi, cậu ấy sẽ cho tôi “bay” đi như “bộ sưu tập” người yêu của cậu…Tôi biết rất rõ vì sao Hải hành động như vậy, và cũng chính vì lẽ đó, tôi không đủ can đảm để tin rằng mình có thể thay đổi được thói quen, vốn dĩ đã ăn sâu và bám rễ trong người cậu ấy…
Tôi…không đủ sức…
– “Mày về tới thành phố chưa???”
Tôi nhấc máy, gọi cho cậu ấy. Tôi hơi sốt ruột. Cũng chẳng sao. Tôi có lý do ngay đây mà…
– “Sắp tới rồi. Làm gì mà hối dữ vậy thằng giặc. Nè, không phải nhớ tao đến phát rồ rồi đấy chứ, hahaha???”
Cậu ấy cười, còn tôi, tim lại nhói lên:
– “Thằng giặc, mày riết rồi bị bệnh luôn đó. Lên đây lẹ, rồi đãi tao một chầu trả nợ đi. Sáng nay, tao phải tốn “kha khá” cho thằng lớp trưởng vì mày đấy…”
– “Vậy sao, thằng quỷ đó cũng ham ăn quá nhỉ??? Biết rồi bạn hiền, mới có một bữa mà kêu réo thấy sợ. Anh em gì cái kiểu mày…”
– “Không dám một bữa đâu, thằng giặc. Lần này là lần thứ bao nhiêu rồi. Tao nói trước, sau này mà còn nghỉ cái kiểu đó nữa là tao không có giúp mày đâu…”
– “Biết rồi mà, bạn Thắng tốt bụng của tao.”- Cậu ấy nói, và chữ “của tao” lại làm tim tôi nhói lên thêm một chút- “Tao về liền đây. Lát ghé qua “đền tội” với mày. Vậy nha, bạn hiền…Love you…hahaha…”
Hải cúp máy, còn tôi…
Bần thần…
Khoảng hơn hai tiếng sau, cậu ấy ghé nhà tôi. Vẫn bảnh bao như thường lệ. Cậu ấy bước vào phòng tôi, thả người xuống giường rồi than thở:
– “Thiệt tình, sáng nay nhỏ Phương cứ gọi điện cho tao hoài. Tao đã ghi rõ ràng, vậy mà không chịu hiểu gì hết, bó tay…”
Tôi, cái thằng tôi dường như đã quá quen với chuyện này, nói mà không ngước đầu lên khỏi quyến sách:
– “Thì đừng có nghe, đừng có liên lạc gì nữa. Cùng lắm là chặn số, đổi số thôi. Nếu nhỏ không chịu, thì…cứ như cũ mà giải quyết…”
– “Này…”- Cậu ấy kéo quyển sách ra khỏi tay tôi- “Có gì tao lại nhờ mày đó nha…”
– “Thằng giặc, đi với mày mang tiếng quá…”- Tôi nhìn cậu ấy, nhíu mày…
Cậu ấy ghé sát vào mặt tôi, đưa hai tay lên hàng lông mày…
– “Nào, giãn ra đi…đừng có mà nhíu mày như vậy nữa bạn hiền…”
Tim tôi đập nhanh hơn, cảm thấy cả người nóng ran. Tôi…vội vàng đẩy cậu ấy ra…
– “Tránh xa tao ra, thằng giặc. Mày chơi chiêu đó được với ai, chứ không chơi được với tao đâu…”- Tôi lấy hơi thở trấn tĩnh lại- “Không nói nhiều, chiều nay lên W…ăn nha mày…”
– “No problem, baby…”- Cậu ấy phá ra cười…
Tôi tắm rửa, thay quần áo rồi bước xuống lầu. Cậu ấy đang ngồi đợi tôi:
– “Thằng giặc, mày làm gì mà lâu quá vậy. Lẹ lẹ đi, trễ giờ rồi kìa…”
– “Trễ giờ gì…W… đóng cửa lúc mấy giờ mà trễ. Hay chưa, anh em bạn bè giúp mày thì được…Bây giờ đợi có một chút xíu mà la làng rồi…”
– “Đâu có, đâu có đâu bạn hiền…ai nói gì đâu chứ…”- Cậu ấy thay đổi thái độ làm tôi phì cười- “Thôi đi…Nhanh…le…n”
Đang nói thì có tiếng chuông điện thoại. Của Hải…
– “À, tối nay hả em…Tối nay anh…hơi kẹt…”- Cậu ấy nói rồi nhìn tôi- “Đừng giận, đợi anh một lát nè…”
Hải tắt điện thoại, rồi quay qua tôi:
– “Ê mày, nhóc Quân gọi điện cho tao. Sorry, hồi sáng tao có hứa là tối nay đi chơi bù mà quên mất. Mày…”
– “Là thằng nhóc hôm bữa tao đón ở D…á hả???”
– “Uhm…Tao có hứa với nhóc rồi…tại…hồi nãy tự nhiên quên mất tiêu. Hay là…mình đi chung…”
– “Khỏi. Tao không thích làm kỳ đà. Mày đi với nhóc đi, nó đợi mày cả ngày hôm qua rồi còn gì…”
– “Nhưng…”
– “Biến lẹ đi mày. Bày đặt nữa…Mà đợt này tao thấy mày hơi chú ý tới thằng nhóc này đó nha…”
– “Uhm…Tao cũng không biết sao nữa…Vậy…cám ơn nha bạn hiền…Love you…Hahaha…”
– “Biến khỏi nhà tao liền đi, thằng giặc…”
Hải cười trừ, rồi phóng ra xe. Tôi nhìn theo bóng cậu ấy xa dần. Tôi sao thế nhỉ? Rõ ràng đã muốn cậu ấy đi với mình mà lại tự động từ chối là sao???
Đúng là…đại ngốc…
Mà…sao cậu ấy tự nhiên quan tâm tới nhóc Quân quá vậy ta…
Thôi…tính cậu ấy vậy mà…Chẳng biết được bao nhiêu bữa…
Tôi thở dài, rồi dắt xe ra. Tự nhiên muốn tìm một chỗ thoáng đãng…
Tôi tắm rửa, thay quần áo rồi bước xuống lầu. Cậu ấy đang ngồi đợi tôi:
– “Thằng giặc, mày làm gì mà lâu quá vậy. Lẹ lẹ đi, trễ giờ rồi kìa…”
– “Trễ giờ gì…W… đóng cửa lúc mấy giờ mà trễ. Hay chưa, anh em bạn bè giúp mày thì được…Bây giờ đợi có một chút xíu mà la làng rồi…”
– “Đâu có, đâu có đâu bạn hiền…ai nói gì đâu chứ…”- Cậu ấy thay đổi thái độ làm tôi phì cười- “Thôi đi…Nhanh…le…n”
Đang nói thì có tiếng chuông điện thoại. Của Hải…
– “À, tối nay hả em…Tối nay anh…hơi kẹt…”- Cậu ấy nói rồi nhìn tôi- “Đừng giận, đợi anh một lát nè…”
Hải tắt điện thoại, rồi quay qua tôi:
– “Ê mày, nhóc Quân gọi điện cho tao. Sorry, hồi sáng tao có hứa là tối nay đi chơi bù mà quên mất. Mày…”
– “Là thằng nhóc hôm bữa tao đón ở D…á hả???”
– “Uhm…Tao có hứa với nhóc rồi…tại…hồi nãy tự nhiên quên mất tiêu. Hay là…mình đi chung…”
– “Khỏi. Tao không thích làm kỳ đà. Mày đi với nhóc đi, nó đợi mày cả ngày hôm qua rồi còn gì…”
– “Nhưng…”
– “Biến lẹ đi mày. Bày đặt nữa…Mà đợt này tao thấy mày hơi chú ý tới thằng nhóc này đó nha…”
– “Uhm…Tao cũng không biết sao nữa…Vậy…cám ơn nha bạn hiền…Love you…Hahaha…”
– “Biến khỏi nhà tao liền đi, thằng giặc…”
Hải cười trừ, rồi phóng ra xe. Tôi nhìn theo bóng cậu ấy xa dần. Tôi sao thế nhỉ? Rõ ràng đã muốn cậu ấy đi với mình mà lại tự động từ chối là sao???
Đúng là…đại ngốc…
Mà…sao cậu ấy tự nhiên quan tâm tới nhóc Quân quá vậy ta…
Thôi…tính cậu ấy vậy mà…Chẳng biết được bao nhiêu bữa…
Tôi thở dài, rồi dắt xe ra. Tự nhiên muốn tìm một chỗ thoáng đãng…