Đến khi nào... - Chương 3
CHƯƠNG 3
Cậu vừa điện thoại xong cho Thắng. Nói chung thì tình hình đã ổn định. Nhóc con cũng không có vấn đề gì. Cậu đút điện thoại vào túi quần, tiếp tục màn tiệc trong tiếng nhạc xập xình…
– “Anh Hải, xong “độ” này mình đi đâu đây anh???”- Nhỏ Phương hét lên để cậu có thể nghe rõ. Cậu cười, nụ cười có phần mỉa mai:
– “Ở đây chán quá. Thôi tối “dông” xuống V…chơi một bữa đi…”
– “Ok anh. Chơi tới luôn…”
Màn tiệc kết thúc, cậu ra lấy xe và thẳng tiến xuống V…Dọc đường đi, cậu móc điện thoại ra nhắn tin cho thằng bạn:
– “Tao xuống V…chơi đến tối mốt mới về. Mai mày lên trường điểm danh dùm tao nha. Thank mày trước. Love you…”
Cậu mỉm cười…Ai chứ Thắng thì chưa làm cậu thất vọng bao giờ. Một thằng bạn thật tuyệt…
Cậu quen với Thắng từ năm lớp tám. Cảm giác đầu tiên của cậu là…nhìn mặt thấy mà ghét. Đúng như câu “ghét của nào trời trao của đó”, cậu được xếp ngồi cạnh Thắng. Những ngày đầu, thiệt nản hết sức, thằng này cứ như tảng băng. Lạnh lùng thấy sợ. Chẳng bù với cậu, đi đến đâu là khối người “bu” theo đến đấy. Chuyện, cậu biết mình đẹp trai mà…
Nhưng rốt cuộc, vì thành tích học tập không lấy gì làm sáng sủa của mình, cậu “được” phân học chung với Thắng. Lúc đầu, cậu phản đối dữ dội lắm, và kiên quyết không đồng ý. Tuy nhiên thật vô ích. Bà cô chủ nhiệm trời đánh đâu có buông tha cho cậu. Cậu bắt đầu hành trình “khổ ải” với “tảng băng” đó, và đến tận bây giờ, cậu vẫn biết ơn vì điều này…
Cậu và Thắng trở thành cặp bài trùng lúc nào không biết. Thắng, phải nói là phần bổ sung hoàn hảo dành cho cậu. Và cậu cũng vậy. Hai đứa, mới đầu giống như hai thái cực đối lập, bây giờ lúc nào cũng đi với nhau. Không ít bạn bè phải ngạc nhiên vì mức độ thân thiết và hiểu ý giữa cậu và Thắng. Nhờ có Thắng, cậu học hành tiến bộ hẳn và cũng ít dính vào những vụ “lùm xùm” hơn. Nhờ có cậu, Thắng dần hòa đồng, nói nhiều hơn và trở nên vui tính hẳn…
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ…
Trong khi cậu thay không biết bao nhiêu người yêu, Thắng vẫn “độc thân vui tính”. Cái thằng lạ. Mà nào có phải là không ai thèm để ý, con gái cũng có kha khá người theo nó mà. Cái tật, đã dặn bao nhiêu lần rồi không bỏ. Cứ “lạnh lùng” như thế, con gái người ta có mà chạy dài…
Thành phố V…
Cậu và nhỏ Phương bước vào một trong những resort nổi tiếng nhất tại đây. Cậu là khách quen ở chỗ này. Việc chọn phòng được sắp đặt nhanh chóng. Cứ cái đà này, thể nào tối nay nhỏ cũng “vào tròng” của cậu thôi…
Việc “săn mồi” thật thú vị…
Đúng như cậu dự đoán. Con nhỏ “vào tròng” không chút đắn đo. Một tuần rồi nhỉ??? Kể ra thì…cũng là khoảng thời gian trung bình…
Sáng hôm sau…
Cậu dậy sớm…làm những thủ tục cần thiết. Để lại một mảnh giấy và một số tiền kha khá…Cậu lấy xe, phóng về thành phố…Coi như xong…
Quên mất…hôm qua có đọc được tin của nhóc con…nhưng lười nhắn lại…
Chậc, sáng nay mà không nhắn thì hơi mệt đây…
Nói đến nhóc con cậu vẫn còn thấy lạ, chẳng hiểu sao mà cậu chưa chán đi chung với nhóc con. Kể từ ngày quen với nhóc con, đến nay đã hơn một tháng rồi…Một tháng…với một người là một khoảng thời gian khá dài với cậu…Mà chưa hết…cậu còn không muốn làm nhóc con buồn giống như những người kia…Sao vậy nhỉ???
Có lẽ là vì nhóc chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì ở cậu như những người kia, có lẽ là vì cái kiểu giận dỗi rất đáng yêu như một đứa con nít, có lẽ là vì sự trong sáng mà cậu chưa nỡ chiếm lấy…
Thật sự, nhóc là người đầu tiên làm cậu cảm thấy “phải để dành”…
Ặc, nói điều này ra chắc thằng Thắng nó cười cho vỡ bụng. Thật sự, do sĩ diện, hôm bữa cậu đã nói với nó là cậu “chiếm đoạt” xong nhóc rồi…
Cậu lấy điện thoại, nhắn tin cho nhóc con. Đọc lại tin nhắn mà tự cười một mình. Đúng là…cái kiểu nhắn tin của con nít…
“Anh xin lỗi vì bữa trước không đi với em được. Tại nhà anh bận chuyện đột xuất mà. Nhóc đừng giận anh nha. Này, đừng có cau mày như vậy nữa. Thôi anh biết lỗi rồi. Để bữa sau anh dẫn nhóc đi chơi bù nha.
Nhận được tin thì phải nhắn lại cho anh đấy. Nếu không…anh chạy qua nhà kiếm em luôn à (cười)…
Anyway…Love you…”
Ghi cho vui vậy thôi, chứ cậu biết đời nào mà nhóc giận cậu được. Xin lỗi, cậu là cậu rành mấy vụ này quá mà…
Lại mỉm cười khi nhớ tới khuôn mặt của nhóc…
Về thành phố thôi…