Đến khi nào... - Chương 23
PHẦN CUỐI
C.
Nó.
– “Nhóc…có thích anh không???”
– “Anh…”- Nó đỏ mặt, anh Tuấn tự nhiên hỏi câu không ăn nhập chủ đề gì hết- “Sao bỗng dưng hỏi câu kỳ cục quá???”
– “Anh chỉ muốn biết, nhóc có thích anh không thôi???”
– “Em…”
Tôi.
Tôi và cậu ấy ra ngoài ăn khuya. Hai đứa đi bên cạnh nhau mà im lặng không nói gì. Tôi có cảm giác, cậu ấy đang dần nhận ra mọi chuyện…cũng chẳng sao…cho dù tình cảm đó chỉ là ngộ nhận, thì việc nhận ra nó chẳng phải sẽ tốt hơn…
– “Mày muốn ăn gì???”
Đến chỗ ăn rồi, và tôi chỉ có thể hỏi một câu như vậy. Không có gì khác hơn cả…
– “Mày ăn gì tao ăn đó…”
– “Vậy sao…”
Nó.
– “Anh…chỉ muốn biết…trước khi kết hôn…nhóc…có thích anh không???”
– “Sao anh lại muốn biết??? Chuyện em có thích anh không thì có ảnh hưởng gì đến việc kết hôn của anh???…Chẳng phải…người mà anh nên nói…chính là người yêu từ thời đại học của anh…”
– “Ngốc…”- Anh Tuấn đột ngột nắm lấy tay nó. Hơi ấm dịu dàng truyền qua đôi bàn tay- “Nhóc nghĩ vì sao anh lại muốn biết chuyện này???…”
Tôi.
– “Tao muốn đi dạo…Mày có muốn đi cùng tao không???”- Tôi cất tiếng hỏi khi tôi và cậu ấy vừa kết thúc bữa ăn…
– “Đi chứ, sao lại không???…”- Hải ngước mặt nhìn tôi, ánh mắt có gì đó rất lạ…
– “Uhm…sao lại không…”- Tôi bất giác lập lại câu nói của cậu ấy.
Biển đêm đẹp, cái đẹp bình lặng và u uất. Cái đẹp làm lòng người bình thản và buồn. Tôi và cậu ấy vẫn bước đi bên nhau, nhưng sao cảm giác lại xa vời như vậy…
– “Còn hai ngày nữa là tới cái hẹn đó, mày còn nhớ không???”
– “Đương nhiên còn…”
– “Uhm…tao hy vọng…lúc đó mày đã có thể chắc chắn về tình cảm của mình…Chỉ cần hứa với tao một điều, mày sẽ không nói dối tao, được không???”
Hải nhìn tôi, vẫn với ánh mắt rất lạ, nhưng lần này buồn hơn…Rồi cậu ấy nhẹ nhàng trả lời:
– “Tao sẽ nói thật…chắc chắn…”
Nó.
– “Anh thích nhóc…chẳng biết là từ bao giờ…Anh chỉ…không biết nhóc nghĩ gì về anh…Mà…chuyện này cũng thật kỳ lạ…Anh…đang thích một người con trai…”
– “Anh…vậy anh…”
– “Uhm…anh là Bi…Mà chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng…Nhóc trả lời anh đi, nhóc có tình cảm với anh không???…”
Nó nhìn anh, cảm nhận hơi ấm nồng nàn. Cảm nhận tình cảm…Anh à…lúc này liệu câu trả lời của em còn có ý nghĩa gì…
Cậu.
Cậu và Thắng bước về phòng…Ngày hôm này dài hơn cả sự tưởng tượng của cậu…Nặng nề quá…Tất cả đều xuất phát từ cậu, vì đến bây giờ cậu vẫn chưa xác định được tình cảm của mình…
Nói đúng hơn, đã rất lâu rồi cậu không còn để ý tới chuyện này nữa…
Cậu sẽ không nói dối Thắng, cậu sẽ không nói dối thêm một lần nào nữa, trong chuyện này…
Dù…cậu sẽ làm tổn thương Thắng…
Dù…cậu hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm đó…
Thắng, tao sẽ không nói dối mày…Tao sẽ cho mày biết…sự thật…
Xin lỗi…