Đến khi nào... - Chương 21
PHẦN CUỐI
A.
Tôi.
Tôi biết, cậu ấy đâu thể dễ dàng quên đi nhóc Quân như vậy… Phản ứng của cậu ấy, đúng như dự đoán của tôi…Có phải…
Nếu sự thật là như vậy, tôi cũng chẳng biết nên làm gì???…
Có thể…là kết thúc tất cả…
Đúng không???…
Cậu.
– “Mày…đi với nhóc Quân làm gì???”
– “Mày…biết để làm gì??? Đó là chuyện giữa tao và nhóc Quân…”
Cậu nhìn Thắng, ánh mắt tức giận. Trả lời như vậy là ý gì đây???…
– “Tao muốn biết…chẳng phải tao là người yêu của mày sao??? Nếu đã coi tao là người yêu, chẳng phải mày nên cho tao biết mày đã đi với ai và làm gì sao???”
Thắng lại im lặng. Cậu rất ghét mỗi khi Thắng im lặng như thế này…Có gì thì nói đi, úp úp mở mở gì chứ…Hay là…giữa Thắng và nhóc Quân…
Có phải…vì vậy mà nhóc Quân chia tay với cậu???…
Nó.
Nó lại lên mạng, để nói chuyện với anh Tuấn. Đối với nó, việc này giờ đây đã trở thành thói quen….Cũng chẳng hiểu sao, mà dạo này nó lại thích nói chuyện với anh Tuấn đến như vậy…Thật ra, xưa giờ nó vẫn là một đứa dở hơi…Thế giới của nó, thường chỉ quanh quẩn bên một người…Người đó có thể là nó, có thể là một ai…Nhưng vẫn chỉ luôn là một người…Đôi lúc nó tự hỏi, tâm trí của nó có phải rất lạ không??? Một khi đã chú ý tới ai đó, thì tâm trái của nó, thường làm lu mờ và khiến nó chẳng còn quan tâm đến bất kỳ người nào khác…
– “Vẫn còn thức hả nhóc???”
Tiếng máy tính khiến nó chợt tỉnh. Anh đã lên rồi à…
– “Dạ.”- Nó làm một icon mặt cười- “Anh đi về trễ vậy, công việc bận lắm hả anh???”
– “Uhm…dạo này bận túi bụi, chắc phải đến cuối tuần mới xong. Chủ nhật nhóc rảnh không, đi uống cà phê với anh nha…”
Có gì đó đang diễn ra trong lòng nó…Là…niềm vui chăng…
– “Dạ.”- Và thêm một icon mặt cười…
Cậu.
Cậu không nói gì nữa, hay đúng hơn, cậu không biết phải nói gì. Trong người cậu đang hỗn loạn. Thắng thì vẫn nhìn cậu, một cách điềm tĩnh…
– “Mày nói đúng, mày là người yêu của tao mà…”- Thắng bất ngờ lên tiếng- “Nhưng tao không muốn nói lúc này. Đến cái hẹn đó, nếu mày muốn nghe tao sẽ nói, được không???”
Cậu ậm ừ. Thật sự cậu cũng chẳng biết phải làm gì. Có gì đó xáo trộn và khó hiểu quá…
– “Mày tắm trước không??? Hay để tao???”
– “Mày tắm trước đi, tao vô sau…”- Cậu ngồi xuống chiếc ghế nơi góc phòng- “Tao đang mệt…”
– “Uhm…”
Tôi.
Tôi bước vào phòng tắm, thản nhiên hết mức có thể. Nhưng thật ra, tôi đang không hiểu nổi mình. Nói đúng hơn, là tôi từ chối làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản. Tại sao ư???
Có thể, là tôi đang chờ đợi một phản ứng nào đó…
Có thể, là tôi đang tìm kiếm một hành động nào đó…
Có thể, là tôi đang thử thách một tình cảm nào đó…
Có phải là ngu ngốc không, khi bạn yêu một người mà thậm chí, bạn không thể tin người ta…
Là…quá ngu ngốc…
Hay…vô vọng…