Đến khi nào... - Chương 2
CHƯƠNG 2
Nó bước đến trước gương, săm soi. Chà, mặc bộ nào cũng không thấy ưng ý. Đã một tuần rồi chưa gặp anh, hôm nay phải ăn bận sao cho bảnh bao một chút…Nó tự cười mình…suy nghĩ gì vậy kìa???
Rốt cuộc cũng chọn được một bộ. Áo thun trắng và quần jean xanh. Lựa đi lựa lại một hồi, vẫn thấy ăn mặc như vầy là ổn nhất…
Nó liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là tới giờ hẹn rồi. Nó gọi taxi. Hôm nay anh không đến đón nó mà hẹn gặp thẳng ở trung tâm D…
Nó đang đứng đợi anh ở D…Hôm nay, anh có hẹn đi mua đồ với nó. Nó mở điện thoại, không thấy tin nhắn của anh. Lạ thật, đã đến giờ hẹn rồi mà…
Nãy giờ hình như có nhiều người liếc nhìn nó. Là sao ấy nhỉ??? Nó bước vội vào RestRoom, tự xem lại xem mình có vấn đề gì không???
Đâu nào, mặt nó đâu có dính lọ. Áo không rách, quần bình thường (cái này thì chắc chắn rồi, bộ này nó chọn mất biết bao nhiêu là thời gian)
Hay là…
Đâu có dễ như vậy…người ta đâu dễ nhận ra giới tính của nó như vậy chứ…Với lại, trong đây có không ít người ăn mặc “hơn” nó nữa mà…
Vậy là sao…
Nó bước nhanh qua một đám nữ sinh đang nhìn nó chằm chằm:
– “Trời ơi. Anh này dễ thương quá. Con trai mà da trắng bóc hà…”
Phù, hóa ra là như vậy. Hóa ra là…mình đẹp. Nó thở phào, tự thấy mình…hơi ngốc. Nhưng như vậy, gặp anh chắc không có vấn đề gì đâu…
Lại cười một mình…
Đã hơn mười lăm phút, vẫn không thấy bóng anh. Sao vậy nhỉ??? Bình thường anh đúng hẹn lắm mà. Nó mở máy, không có tin nhắn…
Cảm thấy lo lắng rồi…
Bất chợt…
Có điện thoại…
Nó nhìn màn hình, là một số lạ…Thoáng lưỡng lự, rồi nó cũng nhấc máy…
Là một người bạn của anh…
– “Chào em. Anh tên Thắng, là bạn của Hải. Hôm nay anh Hải bận chút công chuyện với gia đình nên không đến đón em được. Em đói bụng chưa, chúng ta đi ăn?”
Nó ngước nhìn anh Thắng, hơi ngạc nhiện. Anh trông có vẻ chững chạc và điềm tĩnh. Dáng người anh cao ráo, vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, và, có gì đó…lạnh lùng. Nó mỉm cười nhìn anh Thắng…
– “Em tên gì? Đang học ở đâu?”
– “Em tên Quân. Sinh viên năm nhất ngành quản trị kinh doanh đại học C…Còn anh???”
– “Anh tên Thắng, cái này nói rồi nhỉ?! Sinh viên năm ba khoa kinh doanh quốc tế…”- Hay nhỉ, anh Thắng học cùng trường với nó và anh…-“ À, em quen anh Hải lâu chưa???”
Câu này, nó thấy hơi khó trả lời. Thật ra, nó mới chính thức quen anh có một tháng chứ mấy…
– “Dạ… Cái này…Mới được một tháng thôi anh…”
Anh Thắng nhìn nó, có vẻ gì đó hơi ngạc nhiên. Nó không hiểu lắm…
– “Nhà Quân ở đâu nhỉ???”
Anh Thắng thay đổi câu hỏi đột ngột. Nó hơi ngớ người, nhưng cũng trả lời. Rồi mỉm cười nhìn anh…
Anh Thắng…vui tính hơn nó tưởng. Dọc đường về, hai anh em ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời. Anh Thắng…không biết có phải vì là bạn thân của anh Hải không nhưng suy nghĩ rất thoáng. Anh không có vẻ gì là…kỳ thị nó như phần đông mọi người…Đã vậy, có nhiều lúc, anh nói với nó những chuyện mà phải một lúc sau nó mới hiểu…Thật là…
Đến đầu đường, nó cảm ơn rồi chào tạm biệt anh Thắng. Hôm nay, nó đã có một ngày thật vui. Anh Thắng đúng là người tốt, không “hổ danh” là bạn của anh Hải, người mà nó yêu…
Tối đến, nó mở máy nhắn tin cho anh. Không thấy trả lời. Sao thế nhỉ, hay hôm nay anh không đem theo điện thoại. Bình thường, tối nào nó nhắn tin anh cũng trả lời lại mà…Thật tình, có gì thì phải nói cho nó biết chứ…
Giận thật…
Đợi đến mai mà không thấy anh nhắn lại…Nó sẽ giận cho coi…là giận thật đấy…
Nó tắt đèn, rồi chìm vào giấc ngủ…
“Love you…”
Nó như nghe thấy tiếng anh đang thì thầm bên tai…Dịu dàng…
– “Anh cũng ngủ ngon nhé…”