Đến khi nào... - Chương 19
CHƯƠNG 9
Cậu phóng xe tới trước nhà Thắng…
Quá quen thuộc, cậu bước vào nhà chào hai vị phụ huynh rồi đi lên phòng…
Thắng đã thay đồ xong…Nhưng mặt mày hình như còn chút ngái ngủ…
– “Hi, my love. Đi ăn sáng hen…”
– “Mày bỏ cái từ “my love” đó đi dùm tao, nghe sến chết được…”
– “Chứ thích kêu bằng gì, honey???”- Cậu chọc Thắng, và được ăn một cái gối ngay lập tức…
– “Cứ như cũ đi, thằng giặc…Mày tao quen rồi đổi đổi cái gì???”
– “Nhưng cặp với nhau mà kêu vậy sao được, baby…”- Cậu cười, thấy mặt Thắng hình như hơi đỏ lên, đáng yêu thật…
– “Mày mà nói một tiếng nữa tao đạp xuống dưới nhà đó nha…”
Đi ăn sáng…
Cảm giác cũng lạ thật. Hồi xưa hai đứa đi ăn với nhau bao nhiêu lần mà chẳng thấy sao. Giờ cậu mới phát hiện ra nhiều điều thật thú vị từ vẻ mặt của Thắng, cử chỉ của Thắng…
– “Mày không ăn hả, nhìn tao hoài vậy???”
– “Không ăn, nhìn mày là tao…no rồi hehe…”
– “Tao táng cho mày một táng đó nha, tao chứ không phải mấy đứa người yêu trước của mày đâu mà nịnh nọt…”
– “Rồi rồi, dữ quá, ăn đây ăn đây…”
Đi ra ngoại thành chơi…
Thắng chở, còn cậu ngồi phía sau…Cảm giác lại càng lạ…Tự nhiên thấy vai của Thắng thật rộng…Bất giác, cậu nhớ lại những chuyện mà hai đứa từng trải qua…
Phải rồi, Thắng lúc nào cũng ở bên cạnh cậu…
Là người, hiểu cậu còn hơn cả bản thân cậu nữa…
Nhưng…có khi nào cậu đang ngộ nhận???…
Tới nơi…
Hai đứa gửi xe, rồi bước vào phía trong quán. Buổi sáng nên khách vắng hơn. Thắng chọn chiếc bàn quen thuộc mà hai đứa hay ngồi, rồi kêu hai ly cà phê đen không đường đúng như sở thích của cả hai…
– “Mày…còn nhớ điều mà tao đã nói không???”
Thắng khuấy nhẹ ly cà phê đen, và hỏi cậu. Giọng Thắng có vẻ băn khoăn. Cậu mỉm cười:
– “Quên rồi…”
– “Vậy à???”
Thắng gật nhẹ đầu, rồi im lặng. Thật là, dạo này cái tính hài hước của tên này bay đi đâu mất tiêu…
– “Mày thật là…nói vậy mà cũng để yên được…Tao chưa có quên đâu…Tao đâu có dễ quên một chuyện như vậy…”
Thắng không nói gì, chỉ lơ đãng nhìn ra dòng sông trước mặt…Hành động này làm cậu nổi điên:
– “Mày…không tin tao hả???”
Thắng nhìn cậu, cái nhìn đầy nghiêm túc và có vẻ gì đó…đáng sợ.
– “Nói thật với mày, tao…không tin…”
Thắng buông một câu gọn lỏn, và vẫn nhìn cậu đầy kiên định. Tim cậu tự nhiên nhói lên một nhịp. Tại sao, sao Thắng lại không tin cậu cơ chứ???…Lẽ nào…
– “Đúng đó…Mày đang nghĩ đúng rồi đó…Bao nhiêu người tin mày, nhưng rốt cuộc họ được gì??? Chính vì tao đã chứng kiến bao nhiêu trường hợp, nên, xin lỗi nếu tao làm mày buồn, nhưng bảo tao tin mày thì…tao chưa làm được đâu…”
Là…thật à…
Đây…có phải là cái giá phải trả…
Thắng nói đúng, nếu chuyện này là do cậu ngộ nhận thì sao???…
Nếu…đúng là cậu ngộ nhận…
Thì…lại làm tổn thương Thắng thêm mà thôi…