Đến khi nào... - Chương 18
CHƯƠNG 8
Đã một tháng trôi qua rồi nhỉ?!!!…
Một tháng trôi qua, mà nó lại có cảm giác giống như là một thế kỷ. Một mình thẫn thờ trong phòng. Nó chẳng thiết làm gì, cũng chẳng có ai để sẻ chia. Nó vốn không có bạn thân…
Thế giới của nó…trước đây chỉ có một mình…
Rồi có anh…
Một chút gì đó với anh Thắng…
Tất cả, bây giờ lại quay trở lại điểm khởi đầu…
Thế giới của nó, và chỉ một mình nó mà thôi…
Lại thêm một ngày dài nữa…
Nếu không bước ra khỏi phòng, chắc nó phát điên mất thôi…Cứ nghĩ mãi về chuyện cũ…
Nó mở tủ quần áo, chọn đại một bộ đồ. Rồi bất chợt nhìn thấy…
Nó quên bẵng mất chuyện này…
Phải đi trả áo cho “người lạ” chứ…
Làm một vài vòng quanh thành phố, đầu óc nó cũng nhẹ đi. Ừ thì, nếu đã không mang lại hạnh phúc thì nên mỉm cười quay lưng ra đi…
Mãi nghĩ, mà đêm đến lúc nào không hay…
Đêm, lặng lẽ. Nó về nhà cất xe, rồi bước ra ngoài tản bộ…
Lần này, nó có đem theo chiếc áo trả cho người ta…
Hai tiếng đồng hồ trôi qua…
Nó vẫn ngồi chỗ cũ, và chờ đợi. Cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn chờ. Chợt nhớ lại câu nói cuối cùng mà nó được nghe tối hôm đó…
“Nếu có duyên gặp lại, thì phải là nụ cười hạnh phúc nha nhóc…”
Bất giác mỉm cười…
Thêm một tiếng nữa…
Trời đã khuya rồi, gió lạnh bắt đầu thổi. Nó ngồi thẫn thờ nơi chiếc ghế bên đường. Chắc là anh ấy không đến…
Phải rồi, chỉ là một cái áo thôi mà…
Đối với người ta, có lẽ chẳng có gì quan trọng…
Lại nhìn đồng hồ…
So với lần trước mà nó gặp anh, đã qua mười lăm phút rồi…
Chắc, không có duyên với “người lạ”…
Lại thêm nửa tiếng…
Nó đứng dậy, phủi phủi quần áo theo phản xạ. Chờ tiếp có lẽ cũng chẳng ích gì. Mà thật khùng quá, làm sao nó lại nghĩ là người ta sẽ đến đây nhỉ?!!!
Đúng là…đồ đầu óc không bình thường…
Bị bỏ, cũng đáng lắm…
Nó tự cười mình, rồi xếp lại chiếc áo của “người lạ” đang cầm trên tay…Về thôi, dạo này càng ngày càng đi khuya quá rồi đấy…
– “Phải…nhóc thất tình không???”
Có tiếng nói vọng lên từ sau lưng nó…Lẽ nào…
Đúng là “điên khùng” thật, “người lạ” chào nó bằng một nụ cười…
Nụ cười sáng lên trong đêm…