Đến khi nào... - Chương 15
CHƯƠNG 5
Chẳng hiểu sao mà khi nghe anh Thắng từ chối, nó cảm thấy hụt hẫng lạ thường. Có phải vì ngoài anh ra, anh Thắng là người bạn duy nhất mà nó nói chuyện…Nó thấy ngợp thở, và đóng cửa phòng bước ra ngoài…
Xuống cầu thang…
Bây giờ đã là mười một giờ đêm…Và nó chưa từng ra ngoài vào giờ này…
Nhưng rốt cuộc bây giờ, chuyện này có gì quan trọng…
Nó đi, và chỉ đi mà không hề có bất kỳ một ý nghĩ là sẽ đi về đâu…Nó cứ bước đi, thẫn thờ dưới ánh đèn vàng trong hơi lạnh của tiết trời về đêm…Rồi, chợt dừng chân ở một chiếc ghế đá dọc bên đường…
Và cứ ngồi như vậy…
Chỉ có nó…cùng màn đêm…
Cho đến khi…
– “Sao lại ngồi một mình vào giờ này vậy nhóc???”
Một giọng nói ấm áp cất lên, từ phía bên kia của chiếc ghế đá. Chẳng biết là người đó đã ngồi từ bao giờ…Một giọng nói ấm áp, đủ để một đứa đang rơi vào tâm trạng rối bời như nó đưa mắt qua nhìn…
Một đôi mắt đẹp…
Và…lạ lẫm…
Nó cười, nụ cười vô hồn…Rồi quay về với thế giới riêng của mình…
– “Thất tình phải không nhóc??? Nhìn mặt em là anh biết rồi…”
Khẽ giật mình…
Là thất tình, phải không???…
Một mối tình đơn phương…
– “Mình cùng cảnh ngộ rồi, nhóc nhỉ?!!!”
Người lạ nói, và hít một hơi dài. Gió về đêm càng lạnh hơn. Đã mấy giờ rồi nhỉ??? Tối nay, nó đi ra ngoài mà chẳng mang theo một thứ gì…
– “Anh cũng vừa…bị đá, thật thảm hại phải không??? Mối tình bốn năm từ thời đại học…”- Người lạ vẫn nói, và dường như chẳng để tâm là nó có nghe hay không- “Người ta có người yêu mới, chỉ có mình ngồi đây với đêm…Bi kịch quá…”
Người lạ nở nụ cười khan…Vẫn là cười cơ đấy…
Nó khẽ rùng mình…Đêm càng ngày càng lạnh…
– “Còn nhóc thì sao???”
Người lạ đột ngột quay qua nhìn nó, rồi đặt câu hỏi…
Và… lại cười…
Chẳng hiểu sao, nó lại nói và nở nụ cười đáp trả chàng trai đó…
– “Đơn phương đó anh…”
– “Là vậy à…”
Người lạ gật gù, không nói gì nữa, chỉ nhìn nó rồi mỉm cười động viên…
Gió đêm mạnh dần…
– “Khoác vào đi nhóc…”- Người lạ đột ngột cởi áo ngoài, tiến đến bên cạnh và choàng qua vai nó…-“Đừng ngại…đang lạnh run lên rồi mà còn ngại gì nữa…”
Và…cười…
Một nụ cười ấm áp… trong cái giá lạnh của một đêm buồn…
– “Đã muốn về chưa???”- Người lạ hỏi.
Nó khẽ gật đầu…Người nó đang rã rời…
– “Nếu có duyên gặp lại, thì phải là nụ cười hạnh phúc nha nhóc…”
Người lạ vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt, rồi bước đi về phía cuối con đường…Nó đứng đó thêm một lát. Có vẻ vẫn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra…
Còn…cái áo khoác…