Đến khi nào... - Chương 13
CHƯƠNG 3
Cậu mất ngủ cả đêm hôm đó, trằn trọc suy nghĩ về những điều mà Thắng đã nói với cậu. Đương nhiên, cậu biết Thắng nói đúng. Và chuyện Thắng ủng hộ cậu, thật sự có ý nghĩa rất lớn. Chỉ là…cậu vẫn cần thêm thời gian để vượt qua nỗi ám ảnh trong quá khứ…
“…Nhóc Quân không phải là người như vậy…”
Cả trong giấc ngủ chập chờn, câu nói ấy vẫn hiển hiện trong tâm trí cậu. Đúng…người đó là nhóc mà…Là… nhóc của cậu…
– “Alo…Ngọc hả…Hải nè…”
– “Trời ơi…Có thiệt là ông Hải không vậy??? Bộ hôm nay sắp bão hay sao mà ông lại chủ động gọi điện cho tui vậy nè???”
– “Con hồ ly kia…Làm quá rồi đó bà…Chẳng qua là…có chút chuyện tui muốn nghe thêm ý kiến của bà thôi…”
– “Ủa…chứ “người tư vấn đặc biệt” của ông hôm nay đi đâu mà ông phải “tham khảo” ý kiến của tui vậy???”
– “À…Thắng thì tui đã nghe rồi, nhưng chuyện này tui muốn nghe thêm ý kiến của bà thôi…”
– “Ok…No prob…Mà có cần tui mời thêm cả Hồ ly hội lên “tư vấn” cho ông không???”
– “Thôi…thôi…không cần…Cái Hội đó của bà mà đi, chắc tụi nó…sỉ nhục tui đến chết…”
– “Trời…vụ gì mà nghe hấp dẫn quá vậy…Ok…Vậy hẹn hai giờ chiều nay ở chỗ cũ nha…”
– “Ok…”
Cậu gặp Ngọc trong một quán bar nổi tiếng ở thành phố, và bị ấn tượng bởi dung nhan kiểu diễm của cô nàng. Sau khi chiêm ngưỡng chán chê, mấy thằng bạn hùa vào thách cậu cưa đổ cô nàng trong một tháng. Thấy cũng thú vị, cậu đồng ý. Và mãi đến sau này, cậu mới biết thật ra cậu cũng chính là đối tượng tấn công của cô nàng xinh đẹp này. Ngọc là thành viên của Hồ ly hội, một “tổ chức”…chuyên ”trả thù tình” khá nổi tiếng. Cậu…đương nhiên là cũng không có hiền lành gì. Kết cục là, “lưỡng bại câu thương”. Sau “vụ án” nổi tiếng đó, cậu và Ngọc trở thành những người bạn. Thân hơn những người bạn bình thường, nhưng không quá thân. Xét cho cùng, Ngọc và cậu cũng là một kiểu người. Và trong những tình huống như thế này, cậu vẫn hay tham khảo thêm ý kiến của Ngọc.
Thật không may là quán cà phê “ruột” mà cậu và Ngọc hay gặp nhau hôm nay đóng cửa đột xuất. Đắn đo một hồi, cuối cùng cậu quyết định rủ Ngọc tới quán cà phê ưa thích của cậu và nhóc con. Hai đứa ngồi gần cả hai tiếng đồng hồ. Quả nhiên, Ngọc hiểu rõ nỗi sợ hãi của cậu. Nhưng cuối cùng, Ngọc vẫn đồng tình với Thắng. Ngọc nói với cậu, rằng cả đời không biết đến khi nào trái tim mới lại lên tiếng, nên nếu có cơ hội, đừng ngần ngại nắm bắt lấy. Và, Ngọc còn nói một câu mà cậu rất tâm đắc:
– “Cao lắm, thì ông chỉ lại thất tình thêm một lần nữa thôi. Làm như là, ông chưa từng có kinh nghiệm đó vậy.”
Phải…cùng lắm thì là…thất bại thêm một lần nữa thôi…
Cuộc gặp gỡ với Ngọc đã tăng thêm quyết tâm trong cậu. Cậu nhắn tin cho nhóc, bảo rằng cậu có chuyện quan trọng cần nói. Thật ngạc nhiên, dù rằng đã hơn một tuần cậu không liên lạc với nhóc, nhưng nhóc đồng ý mà không có vẻ gì là đang giận cậu cả. Chắc là…mừng quá nên quên giận rồi chứ gì…
Tám giờ tối…
Công viên này là chỗ quen thuộc mà cậu với nhóc thường lui tới. Sau khi xem xét mọi thứ mà mình đã chuẩn bị: một đóa hồng, những cây pháo bông, cả một cặp nhẫn bằng bạc nữa, cậu hài lòng ngồi chờ đợi người yêu của mình.
Tám giờ ba mươi phút tối…
Có tiếng xe chạy vào khu công viên. Và ngày càng gấn đến chỗ cậu. Chắc là nhóc rồi…Tự nhiên thấy trong người hồi hộp quá mức…Thật tình, đây đâu phải là lần đầu cậu tỏ tình với ai đó đâu ta…
Đúng là…nhóc của cậu…
Nhóc dừng xe, im lặng không nói gì. Ánh mắt nhóc nhìn cậu…có gì đó lạ lắm. Tự nhiên cảm thấy bất an…Haizzz…Hay là cậu đang “thần hồn át thần tính” nhỉ???
Hít một hơi dài lấy lại tinh thần, cậu tiến về phía nhóc…
– “Anh…uhm…có chuyện muốn nói…”
– “Em biết. Em cũng đang muốn nói chuyện với anh. Để em nói trước. Tại vì…nếu anh nói xong thì có lẽ… em không biết phải nói gì nữa…”
Nhóc…biết…chuyện gì???
– “Uhm…mình… chia tay đi anh…”
Cái gì vậy…nhóc…đang nói gì vậy???…
– “Em biết…mình chẳng là gì đối với anh. Em cũng đã cố gắng, nhưng vẫn không làm được. Anh không cần phải làm như vậy. Chuyện này…rồi sẽ tốt cho cả hai. Mặc dù bây giờ em vẫn chưa thể nào quên anh được, nhưng em sẽ cố gắng để không làm anh bận tâm đến em nữa. Anh Hải à…”
Rốt cuộc…chuyện gì đang xảy ra vậy???
– “…Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em trong suốt thời gian qua. Em đã có những ngày rất hạnh phúc, những kỷ niệm đẹp. Em sẽ luôn giữ nó bên mình…”
Khoan đã…em đang làm gì vậy…nhóc…anh đâu có muốn…
– “Hãy sống hạnh phúc, anh Hải nhé…Em…dù sao đi nữa…luôn hy vọng…và cầu chúc cho anh…được hạnh phúc…”
Sao…rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy???…