Đến khi nào... - Chương 12
CHƯƠNG 2
Nó mỉm cười nhìn anh Thắng, vẫy tay chào anh rồi bước vào nhà. Thật tình, chẳng hiểu sao mà nó lại thấy ngài ngại sau khi cùng anh Thắng trở về từ V…Đúng là…dạo này đầu óc nó không được bình thường…
Mà…anh Thắng thật tốt bụng và dịu dàng quá…
Haizzz…nó đang nghĩ cái gì thế không biết. Nó lên phòng, cắm đồ sạc điện thoại. Bất chợt tự hỏi, không biết anh có liên lạc gì với nó trong mấy ngày qua không???
Chắc là không nhỉ…Anh đã không liên lạc với nó cả tuần rồi còn gì.
Phải vậy không…anh muốn chia tay với nó???
Nó nằm thẫn thờ trên giường, lật qua lật lại mấy trang sách. Đọc tới đọc lui nãy giờ, mà sao chẳng vô đầu được cái đoạn nào. Thôi, ra ngoài cho đầu óc nó thoải mái…
Mà…anh nhất định không liên lạc với nó sao…
Chẳng phải nó đã từng nói, khi nào anh muốn chia tay thì chỉ cần nói thằng với nó thôi mà…
Sao…lại tránh mặt nó như vậy???
Con đường nơi trung tâm hôm nay vắng bóng người. Chắc do trời nắng quá. Nó lướt qua từng hàng quán, những biển hiệu. Thật là, ra ngoài rồi cũng không biết phải đi đâu. Thôi, ghé quán cà phê quen thuộc vậy…
Hai giờ chiều…
Nó bước vào quán, chọn một góc khuất để ngồi. Dù sao thì đây vẫn là một chỗ lý tưởng. Nó kêu một ly nước cam, rồi ngồi nhấm nháp hương vị cho qua cái nóng thường nhật ở nơi đô thị chật chội này. Nhiều lúc, nó tự hỏi, sao người ta cứ phải đâm đầu tới cái xứ “ô nhiễm” này không biết???
Rồi nó nghe thấy một giọng nói quen thuộc…giọng nói mà nó đã mong ngóng cả tuần vừa qua…
Y như…lúc nó ở hiệu sách…
Anh Hải…
Vẫn y như lúc đó…vẫn là anh Hải…
Cùng với một cô gái…
Nó bật cười, nụ cười sao mà chua chát quá. Rốt cuộc, mọi chuyện cũng sẽ trở lại như vậy thôi…
Bất giác, nó nhớ lại câu nói mà anh Thắng từng khuyên:
“Đừng bao giờ yêu Hải…Anh nói điều này từ tận đáy lòng…Quân này…Em…đừng bao giờ yêu cậu ấy…”
Anh Thắng…đã biết trước kết cục ngày hôm nay, đúng không???
Vậy đó…nó còn gì để mà tiếc nuối!
Anh Hải ngồi nói chuyện với cô gái đó được chừng một tiếng thì hai người bước ra. Trông anh Hải có vẻ rất thoải mái. Nó lại tự cười mình…đã biết không được…còn cố níu kéo làm gì…
Nó ngồi thẫn thờ…và cũng chẳng biết mình rời quán lúc nào…
Về đến nhà, nó buông mình xuống giường…
Mệt mỏi…
Vốn dĩ…là không thuộc về nhau mà…
Nước mắt nó tự nhiên chảy…mặn chát…không được khóc…không được khóc mà…
Đồ ngốc…
Nó lấy tay quẹt nước mắt…và nó đã có quyết định của mình…
Anh…Mình…chia tay anh nhé!!!