Đến khi nào... - Chương 11
Suốt quãng đường từ V…về đến thành phố, tôi và nhóc Quân gần như không nói với nhau một câu nào. Có chăng chỉ là những “ừ hử, dạ vâng”… không đầu không cuối. Cảm giác thật kỳ lạ, có gì đó giống như…ngại ngùng chen vào giữa hai chúng tôi. Mà… rốt cuộc là tại sao nhỉ???
Tôi tiễn nhóc Quân về nhà, mỉm cười chào rồi phóng xe đi. Cũng hai ba hôm rồi chứ ít gì, không về mất công mọi chuyện lại loạn lên hết…
Mà…không biết cậu ấy ra sao rồi nhỉ???
Đúng là…”nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới”. Tôi vừa về đến nhà thì gặp Hải ngay ở cổng…
– “Chà, đi chơi một mình dữ quá hen…”
Thiệt tình, mới gặp mà đã giở giọng xỉa xói…Tên ngốc này…
– “Uhm…thì lâu lâu cũng phải đi đây đi đó một chút chứ. Ở nhà hoài phát bệnh sao…Vả lại, ở nhà làm “kỳ đà cản mũi” người ta hoài coi sao đặng…”
– “Thằng khỉ, đồ xấu xa!!!…Đi mà không nói với tao một tiếng nào hết…Đồ giặc cỏ, mày đối xử với bạn thân như thế hả???”
– “Ô, mới đó mà đã nhớ tao tới vậy sao??? Tao cứ tưởng là mày không thèm quan tâm đến tao cơ đấy…”
– “Mày thừa biết là tao…tao…”
Cậu ấy gãi đầu, lúng ta lúng túng…Chà, đã lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy cảnh tượng này…
Tên ngốc, sao mà đôi lúc đáng yêu đến thế…
– “Vô nhà đi, trời bắt đầu nắng rồi kìa…”
Tôi lấy khăn xoa xoa mái tóc đang ướt của mình, rồi ngồi xuống giường…
– “Mày có chuyện gì muốn nói với tao đúng không???”
Hải nhìn tôi, mỉm cười. Cậu ấy biết là không thể nào giấu tôi chuyện gì được…
– “Tao…thật ra…tao…”
– “Từ bao giờ mà mày có cái tật lắp bắp đó vậy…Trời…không lẽ ba ngày vừa qua mày nhớ tao quá nên sinh bệnh rồi…”
– “Khùng…mày có mau mau xuống đất không thì bảo…Nói chung là…tao đang muốn chia tay một người…”
À…Thì ra là đang muốn chia tay…
– “Trời…tưởng chuyện gì…thì mày cứ làm như mọi lần là được rồi…”
– “Không, lần này khác…Nói sao nhỉ…thật tình…tao không muốn nhóc đó bị tổn thương nhiều…”
Chữ “nhóc” phát ra từ miệng cậu ấy làm tôi sượng người lại…Không lẽ…
– “Mày…muốn chia tay nhóc Quân hả???”
Cậu ấy gật đầu, khẽ khàng…
Tôi nhìn Hải, ngạc nhiên. Tất nhiên, tôi không ngạc nhiên chuyện cậu ấy đòi chia tay nhóc Quân. Nói gì thì nói, nhóc Quân đã phá kỷ lục của cậu ấy rồi mà. Cái làm tôi chú ý, là giọng điệu “không nỡ” của cậu ấy khi đưa ra lời đề xuất đó. Chẳng lẽ…cậu ấy…
– “Mày…thích nhóc Quân rồi hả???”
Tôi hỏi, dù cố gắng mà sao vẫn thấy có gì đó nghẹn cứng nơi cổ họng. Hải lại gật đầu, khẽ khàng…
-“Mày…thấy lạ lắm, phải không???”- Hải nhìn tôi, mỉm cười chua chát- “Tao cũng tưởng là cả đời này sẽ không bao giờ lặp lại cảm giác đó…Vậy mà…nó lại xảy ra…”
Hải lại cười…cay đắng…Tôi biết cậu ấy đang nghĩ về chuyện gì…Bao nhiêu lâu rồi, cậu ấy vẫn không thể nào quên được quá khứ đó. Vậy mà…
– “Nếu thật như thế, sao mày lại muốn chia tay???”
Tôi hỏi Hải, giọng bình thản mà thấy tim mình đau nhói…Tôi đang làm gì thế này, chứng kiến cậu ấy nói lời yêu thương với một người khác à…
– “Tao…không biết…Tao…chỉ không có can đảm…lập lại…”
Hải ngừng nói…mắt nhìn xa xăm. Quá khứ có lẽ đang ập về và chiếm lấy cậu ấy…Còn tôi, tôi rơi vào hố sâu của sự hoang mang và vô định, không biết mình phải làm gì…
Nếu…người đó là nhóc Quân…
Nếu…người đó là nhóc Quân…
Tôi không biết nữa, tôi có cảm giác mình lại chuẩn bị làm một điều ngốc nghếch. Trái tim tôi bảo tôi đừng làm cho nó đau nữa, nhưng tôi lại cầm dao đâm thẳng vào những tiếng đập mạnh mẽ kia.Thêm một lần, chỉ một lần nữa thôi nhé…Một lần nữa, làm tròn vai trò của một đứa bạn thân…
Phải…vì người đó là nhóc Quân mà…
Trên tất cả, tôi luôn muốn Hải tìm được hạnh phúc…
Chỉ là…không bao giờ có tôi…
– “Hải, mày hãy nghe kĩ những điều tao sắp nói. Tao biết, mày không muốn lặp lại cái quá khứ sai lầm và đau khổ kia. Nhưng…nhóc Quân không phải là người như vậy…Mày…định trốn chạy đến bao giờ??? Nếu đã có cơ hội, sao không tạo cho mình một lối thoát???”
Hải nhìn tôi, cắn môi phân vân…Cậu ấy hiểu, những điều mà tôi muốn nói. Tên ngốc này, có biết không??? Cậu đã có một lối thoát, chỉ còn tôi…