Đến khi nào... - Chương 1
PHẦN I
CHƯƠNG 1
– “Này, mày đi đón em nó dùm tao nhé. Địa điểm là ở trung tâm D…Tao bận đi với nhỏ Phương rồi, không đến đón nó được…Nhớ nhé…Cảm ơn mày…Love you…”
Tôi đặt điện thoại xuống, rồi thở dài. Hải vẫn luôn như vậy. Cậu ấy hết cặp với người này, rồi lại đi với người kia. Trai cũng như vậy, mà gái cũng như vậy. Tôi lắc đầu. Bao nhiêu năm sống dưới cái vỏ bạn thân, tôi chưa bao giờ ngừng yêu cậu ấy. Dù biết, cậu ấy là một kẻ trăng hoa. Tôi ngốc thật…
Tôi quen với Hải từ năm học lớp tám, và không biết mình bắt đầu yêu cậu ấy từ lúc nào. Trong suốt những năm ở bên nhau, tôi luôn làm tròn vai của một người bạn thân. Những lúc cậu ấy cần, tôi luôn ở bên cạnh. Lúc cậu quen người mới, “đá” người cũ, lúc cậu gặp trục trặc trong học tập, lúc cậu gặp vấn đề với gia đình. Nhà Hải giàu, và tất nhiên, nhà giàu luôn có nhiều chuyện…
Tôi là một kẻ ngốc, tôi luôn biết điều đó. Không phải với tất cả. Tôi chỉ là tên ngốc khi đứng trước mặt Hải mà thôi. Mỗi lần cậu ấy nhờ tôi, tôi không khi nào từ chối được. Cảm giác ấy thật khó chịu. Những khi nghe câu “love you” thốt ra từ miệng cậu ấy, tôi lại thấy tim mình nhói lên, và loạn đi một nhịp…Cứ như thế…
Hôm nay lại phải thay cậu ấy đi đón “người yêu”, không biết là người thứ bao nhiêu rồi. Tôi tự hỏi, phải chăng tất cả chúng ta đều khờ khạo??? Tôi biết rõ bản tính của Hải, nhưng vẫn yêu cậu ấy. Còn những người kia, trước khi yêu cậu ấy, liệu có biết rõ về con người thật của cậu ấy không???
Trung tâm D…
Khu mua sắm sầm uất và sang trọng của thành phố, nơi mà có một số người không bao giờ dám bước vào. Tôi bước đi, tìm kiếm “người yêu” mới của Hải. Tôi nhấc máy điện thoại…
Là…cậu ta…
Cậu bé mặc một bộ đồ hiệu sang trọng, với áo thun và quần jean xanh, trông khá dễ thương. Đặc biệt, từ người cậu ta toát ra một vẻ gì đó rất trong sáng và thánh thiện. Tôi bất giác bật cười mỉa mai. Phải rồi, đây luôn là “đối tượng săn mồi” yêu thích của Hải mà…
– “Chào em. Anh tên Thắng, là bạn của Hải. Hôm nay anh Hải bận chút công chuyện với gia đình nên không đến đón em được. Em đói bụng chưa, chúng ta đi ăn?”
Cậu bé nhìn tôi, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười. Nụ cười không gợn chút trần tục. Cậu bé ơi, đến một ngày, khi Hải “tạm biệt” cậu, cậu sẽ ra sao đây???
– “Em tên gì? Đang học ở đâu?”
– “Em tên Quân. Sinh viên năm nhất ngành quản trị kinh doanh đại học C…Còn anh???”
– “Anh tên Thắng, cái này nói rồi nhỉ?! Sinh viên năm ba khoa kinh doanh quốc tế. Anh cũng học cùng trường với em. À, em quen anh Hải lâu chưa???”
– “Dạ…Cái này…Mới được một tháng thôi anh…”
Một tháng…Lâu như vậy sao??? Tôi hơi bất ngờ. Bình thường cứ khoản một tuần sau khi “chiếm đoạt” được con mồi là Hải “say goodbye” ngay…
– “Nhà Quân ở đâu nhỉ???”
– “Dạ em ở trung tâm quận X…ngay góc đường P…và B…đó anh…”- Em lại cười…
– “Vậy à…”- Tôi bất giác nhoẻn miệng theo…
Tôi đưa Quân về. Dọc đường đi, cũng “tám” đủ thứ chuyện trên đời. Em “ngây thơ” y như cảm nhận ban đầu của tôi. Chẳng hiểu sao, nói chuyện với em làm tôi cảm thấy thoải mái. Đôi lúc, tôi bắt gặp đôi mắt mở to ngạc nhiên của em, nhìn vui không chịu được…
Đường về hình như nhanh hơn…
Em bước xuống xe, cảm ơn rồi chào tạm biệt tôi. Vẫn nụ cười trong sáng đó. Tôi thấy tội nghiệp cho em. Một tháng rồi, chẳng biết còn được bao nhiêu ngày nữa đây???
Bỗng có điện thoại…
– “Tao nghe nè…”
– “Xong chưa mày…”- Giọng Hải vang lên trong tiếng xập xình của thứ nhạc dance vũ trường- “Mọi chuyện êm xuôi chứ hả???”
– “Đương nhiên là êm xuôi rồi. Mà có thể có chuyện gì được chứ…Hải này, tao thấy…”
Tự nhiên, tôi muốn Hải buông tha cho em…
– “Alô…mày nói gì tao không nghe được…Thôi có gì gặp rồi nói sau…Cảm ơn mày nha…Love you…”
Hải cúp máy, vẫn nhanh gọn như vậy. Tim tôi lại nhói lên. Hay thật, chẳng biết mình có thể chịu đựng được đến khi nào…
Tôi mở cửa bước vào phòng, nằm đổ vật xuống giường. Một ngày nữa lại trôi qua. Giờ này, tôi biết Hải đang còn trong sàn nhảy. Bình thường, có lẽ tôi đã đến đó để “coi sóc” cậu ấy rồi. Nhưng hôm nay, tôi mệt mỏi…
Tôi bấm nút bật một bản nhạc, rồi chìm vào giấc ngủ mộng mị lúc nào không hay…
“Love you…”
Cả ở trong mơ, tôi vẫn còn nhớ đến cậu ấy…
Thật là…ngốc hết mức rồi…