Đằng sau lời nói... - Chương 8
Chap 8
[ Alô! Hàn nghe]
[ Quân đây, cậu ra ngoài đi, tôi ở trước cổng nhà cậu nè]
[ Mới sáng sớm anh đến đây làm gì?]
[ Hôm qua tôi chở cậu về, hôm nay tôi chở cậu đi, lạ lắm sao??? Mà nếu không thì cậu đi bằng gì? Chạy bộ nữa àhhh]
[ Anh… đó là chuyện của tôi!!]
[ Tôi biết đó là chuyện của cậu! và giờ thì cậu tắt máy được rồi đó]
[….]
Anh nở nụ cười thật tươi và vẫy tay chào khi thấy cậu từ trong nhà chạy ra còn cậu thì vẫn cầm chiếc điện thoại để trên tai mà ngạc nhiên nhìn anh.
_ Chào buổi sáng!!! Chúng ta cùng đi nhé
_… Anh…
_ Sẵn tiện đường thôi mà. Dù sao tôi cũng đến đây rồi. Nhanh lên nàooo
_…Anh….
_ Hửmmm !!!!
_ … Đợi tôi chút, tôi xong ngay.
Hôm nay trong mắt cậu anh có gì đó khá lạ, anh vẫn mặc bộ vest đen như mọi ngày thắt chiếc cà-vạt sọc nâu vàng, mái tóc anh được vuốt keo chải ngược ra phía sau nhìn khá điệu nghệ. Dáng anh thật cao to và lịch lãm sang trọng đứng cạnh chiếc Camry đen bóng mà vẩy tay nở nụ cười thân thiện chào cậu, uiii.. anh đâu biết rằng với hình ảnh đó của mình lại vô tình làm cho tim cậu trật mất hai nhịp đập bình thường vào lúc sáng sớm như thế này. Thử hỏi…sao từ chối nổiiiii
Lúng túng, mặt ửng hồng, toát mồ hôi… cậu xoay tít người lại chạy vào nhà để ai kia không kịp nhìn thấy gương mặt baby của cậu đó mà.
_ Ăn sáng chưa? Cùng đi ăn luôn nhá?. Anh hỏi cậu khi nhìn thẳng phía trước để lái xe.
_…….. vẫn như cũ, im lặng
_ Để coi ăn gì đây? Àh mà cậu biết số của ngưởi sửa xe không? Có cần tôi gọi giúp vào không?
_ …. Hhơ ơ Ắk.. Xìiiii. Tôi ..híx..tự kêu được.
_ Uhm. Có gì không biết thì hỏi…
_ hhơ..Ắk..xìiii
_ … Cậu muốn ăn gì? Phở, mì, bò bít-tết..
_……..
_…….. lần này anh quay sang nhìn cậu.
_ …. AẮk.. Xìiiii….híxxx
_……. “ biết rồi, ăn cháo !!”
———————
“ chắc cảm rồi, hôm qua cậu ta dầm mưa cả buổi sáng mà tối lại phải đi làm khuya nữa, sáng nay thì ăn có tí cháo cũng không hết… không biết uống thuốc chưa nữa…..trưa ăn cơm được không???…..có sốt không ta… Haizzzzzzz điên mất!!!. trờiii ơiiiii”
Lắc mạnh đầu để mình cố gắng tập trung vào công việc hơn, thú thật từ sáng tới giờ anh không tài nào tập trung để làm việc được, đầu anh cứ lỡn vỡn hình ảnh cậu bị cảm, khuôn mặt thì lừ đừ ửng hồng, giọng nói thì khàn khàn, đã vậy lâu lâu anh nhìn ra còn bắt gặp cậu gục đầu xuống bàn nữa chứ. Chẳng lẽ bây giờ anh bước ra ngoài lấy quyền giám đốc đuổi cậu về nhà nghĩ cho khoẻ. Còn đợi cậu tự động vào xin thì đó là điều hy hữu.
* Reeennnngggggg* tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm.
_ Về Hàn ơi, sắp mưa nữa rồi kìa!!!
_ừhhh. Cậu nằm dài ra bàn khi chuông vừa dứt.
_ Mày sao thế, ốm àh?
_…. chắc vậỵ, hơi mệt chút..
_ Hôm qua đi mưa chứ gì? Tháng này mưa nắng bất thường dễ bệnh lắm!
_… ừm…
_ Về nỗi không? Hay tao đèo mày về nhá!
_ Được rồi, tao ổn. mày cứ về đi. Tao sắp lại mớ hồ sơ này xong rồi về luôn!
_ Chắc chứ mạy? nhanh đi mưa tới đó!
_ Được rồi, mày cũng tranh thủ đi.
_ Òhh, vậy tao ra trước.
……
Nãy giờ đứng trong phòng quan sát, đợi cho Thái vừa đi khỏi chỉ còn mõi cậu ở lại. Anh bước nhanh ra hướng tới chỗ cậu “ sao chưa chịu về mà loay hoay gì nữa không biết”
_ Này!..
_ Giám đốc chưa về sao?
_ Tôi đưa cậu về, đứng lên đi.
_..?? tại sao?
_ Không nói nữa, dẹp hết mấy thứ đó đi, về thôi.
_ ….Anh làm gì vậy??? … này… Buông tay tôi ra…. Này….sao lại kéo tôi…
_ … Mưa rồi, Tôi đưa cậu về!
_…. đừng kéo nữa… tôi có áo mưa mà…NÀY…
_ NHƯNG CẬU ĐANG BỆNH !!!!…. nhìn coiii, đi còn không nỗi nữa là, sao lì thế không biết!
_… Anhhh….!!!!!!
_ Đợi Đã.
Anh dừng kéo cậu lại vì bất chợt có điện thoại, nhưng tay anh lúc này thì vẫn nắm chặt tay cậu không buông.
[ Alô, con nghe nè ba]
[MÀY ĐANG Ở ĐÂU!!!, ba đã dặn gì mà mày không nhớ àhhh??]
[ Dạ???]
[ Tới sân bay ngay!! em mày và Mỹ Kiều sắp đáp xuống sân bay rồiii]
[ .. Con…]
[ Không biết mày đang ở đâu, ba cho mày mười lăm phút nữa để có mặt! TƠÍ NGAYY!!!]
[………….]
Bầu trời chuyển mây đen, gió thồi từng cơn mạnh mẽ, cơn mưa lại bắt đầu. Nhưng nó có lớn không và sẽ kết thúc như thế nào, ra sao? Và Quân có mãi mãi thích trời mưa hay không???……