Đằng sau lời nói... - Chương 6
Chap 6
Nằm trên giường thở dài ngao ngán, vậy là mai bé Phụng em anh và cô vợ tương lai sẽ về nước sau 5 năm du học bên Mỹ. Như thế nghĩa là anh sẽ có quãng thời gian bận rộn sắp tới nữa chứ. Đó là chưa nói đến việc tương lai của anh và Mỹ Kiều.
Cảm giác lúc này sao chẳng có chút nôn nóng hay phấn khởi của người sắp gặp tình yêu của mình vậy? trước mắt anh chỉ là những cái ngầm thở dài mà thôi.
Dạo này anh với Hàn khá thân với nhau, anh thường vào quán nước cậu làm việc lúc thì đi với bạn, lúc thi đi một mình. Gặp mặt thì cả cậu và anh đều ngạnh nhau, không ai nở một nụ cười cho đúng nghĩa nhưng trong lòng cả hai thì lại giống như “ tay bắt mặt mừng”.
Đôi lúc gặp nhau ở công ty vào thời gian giải lao thì anh với cậu đều tìm ra cổng sau để nói chuyện cho xã bớt stress, tình bạn hai ngươi chỉ đơn giản bắt đầu từ những lần trò chuyện ngắn ngủi nhưng ý nghĩa và thoải mái.
Cậu là một người sống đơn giản nhưng nội tâm thì khá phức tạp đó là theo cách anh đánh giá khi tiếp xúc với cậu, cậu ít nói, nhưng khi những lời cậu nói ra thì hoàn toàn nghiêm túc kèm theo đó đôi khi có những hành động lạ lẫm.
Ở cậu, anh luôn tìm được sự thoải mái cho chính mình, không phải đề phòng cậu lợi dụng anh cho công việc, không phải nghe nhưng lời nịnh nọt có cánh như các bạn của anh. Cậu nói thật, nghĩ thật, làm thật…nhưng không phải ai cũng hiểu được cậu muốn gì.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ hôm nay lại là một ngày mưa dầm. Sáng sớm mà đội mưa đến công ty sao thấy nản quá. Mà thôi, anh thích trời mưa mà. Mát, không nóng dễ chịu…
———
“ sao mưa lớn thế này, không thấy đường chạy xe luôn rồi” Hàn vừa chạy chiếc xe mới mua trong mưa vừa than thầm lúc sáng mưa không lớn như thế này nhưng sao gần đến công ty mưa lại lớn quá, che mất tầm nhìn của cậu rồi.
Áh.. áa ….KÉTTT!!!!! Ầmm….
_ Anh không sao chứ!
_……
_ Anh gì ơi? Anh ổn chứ
_…tôi ổn, không sao. Vừa trả lời cậu vừa cố gượng dậy, vừa rồi qua ngã ba do mưa lớn quá nên cậu và chiếc xe kia đều mất tầm nhìn và cả hai thắng không kịp dẫn đến cú va chạm may là chỉ là cọ quẹt sơ thôi, nhưng cậu ngã xuống đường và bị chiếc xe đè lên.
_ Thật xin lỗi, mưa lớn quá.
_Được rồi tôi ổn, còn cô có sao không?
_Tôi không sao? Có anh là té thôi, xe anh không bị hư chứ?
_Uhm…chắc không bị gì?
_Vậy tốt rồi, tôi đang bận phải đi, chào anh nhé!
_…….
Tay cậu bị xướt một đường dài và máu thì đang tha hồ tuôn chảy thế mà cậu có thèm để ý tới đâu. Điều cậu lo lắng nhất là chiếc xe, xe bà cậu mới mua mà, bị ngã xót lắm chứ, đau lắm chứ may là không bị trầy hay bể phụ tùng gì cả! cũng mừng…nhưng “ khỉ thật, chết máy rồi”
———–
_ Này! Hôm nay lại sao đây? Anh lái xe với tốc độ thật chậm để “ kè” sát cậu. ngồi trong xe nhìn từ xa anh đã nhận ra dáng cậu đang dẫn xe dưới cơn mưa tầm tả. chắc có lẽ hết xăng hay chết máy gì đó?
_…….
_ Đổi gu àh, không chạy bộ mà chuyển sang dẫn bộ àh
_…..
_ Xe mới thế, rửa …nước mưa àh???
_…..
Anh không nói nữa mà chạy thẳng qua mặt cậu ngay sau đó chặn đầu xe cậu lại.
Bước xuống xe và đi vòng tới đứng trước mặt cậu, mặc cho mưa bắt đầu thấm ướt trên vai anh.
_ Tôi hỏi sao thế?
_……. Cậu mím môi cúi đầu và vẫn chưa có ý định trả lời
_ CẬU CÂM ÀHHH . anh không đủ kiên nhẫn thêm nữa.
_…….
_ THÁI ĐỘ GÌ THẾ!!!!!
_ MẶC KỆ TÔI…
_……
_ Anh lo việc của anh đi.
_ Được!…. mặc xác cậu!!!
Nhìn anh bước lên xe rồi lao xe nhanh về phía trước, cậu biết anh đã rất giận cậu vì anh chỉ muốn quan tâm và giúp cậu thôi mà thế mà cậu lại làm ngơ còn lớn tiếng nữa chứ.
Thật sự lúc này không hiểu sao cậu lại thấy mình vô cùng tệ hại, làm việc gì cũng không ra hồn, chiếc xe mà bà đã cực khổ mua cho cậu thế mà mới đi được ba bốn bận lại ra thế này đây, thở dài nghĩ cho cái số của cậu sao toàn gặp xui vậy? hoàn cảnh của cậu chưa đủ thảm hay sao?
Cắn răng dẫn tiếp cái xe chết máy tới công ty, những lúc như thế này cậu lại càng “xù lông” ra mà chịu đựng giống như một con nhím tự bảo vệ mình và tuyệt không muốn ai tới gần giúp đỡ trong hoàn cảnh như vậy, kể cả và nhất là anh.
Cậu quen rồi từ nhỏ cậu luôn sống theo cách này, càng khó khăn thì càng cố vượt qua.
———
_ Sao vào trễ vậy mạy? mưa quá tao không rủ mày được. Thái lên tiếng khi nhìn thấy cậu vào trễ.
_Uhm, không sao
_Ừh!…thôi tao đi đây. Mà sao mày ướt nhẹp thế kia?
_ ??? mày đi đâu ?
_ Àh, đi cục thuế với trưởng phòng, ổng kêu đi để biết thêm các thủ tục giấy tờ.
_ Uh, mày đi đi. Sếp đợi kìa
_ Ok, tao đi.
……
_ Chào tất cả.
_ Vâng chào giám đốc.!!! mọi người trong phòng cùng đồng thanh chào anh.
_Uhm! Tôi có chút thông báo! vào tuần sau công ty sẽ có người mới vào tiếp nhận chức vụ Giám Đốc Điều Hành về các kế hoạch và dự án đầu tư. Mọi người sẽ hỗ trợ và làm việc trực tiếp với người này. Ok???
_ VÂNG! Thưa giám đốc.
_ Ok, cách thay đổi tổ chức như thế nào đến lúc đó tôi sẽ nói sau.
_ DẠ VÂNGGG
_…. Anh Hàn!! Vào văn phòng tôi.
_… Vâng ạ…
…..
Lắc đầu với cái tính lầm lì của cậu, anh thật sự tức giận và nghĩ mình đang lo chuyện bao đồng cho thiên hạ. Lúc lái xe đi bỏ mặt cậu lại giữa cơn mưa với cái xe hỏng sao lòng anh lại xót xa đến vậy, ai bảo cậu cứng đầu không chịu cho anh giúp.
Mà anh cũng lạ, đâu phải ai anh cũng sẵn sàn hỏi thăm giúp đỡ, không có đâu! anh đâu có “từ bi cứu thế” cỡ đó.
Thế mà lần nào gặp cậu là anh cứ như con dơi vươn rộng đôi cánh của mình ra để mà ra sức che chở cho cậu, cụ thể là khi nảy đang đứng phổ biến với mọi người vô tình đập vào mắt anh là cánh tay cậu đang chảy máu nhưng cậu không có ý định ngó tới mà càng cố lấy tay áo sẫm màu để che lại.
Thế đó! Chỉ thế mà anh quên sạch mọi thứ đang định phổ biến với nhân viên và thay vào đó là ra lệnh cho cậu vào văn phòng gặp riêng anh.
_ Đưa tay cậu đây!
_…???…
_ Tôi nói! Cậu đưa tay đang bị trầy ra cho tôi.
Anh nhấn mạnh từng chữ ra lệnh cho cậu
_….. “ anh ta đang làm gì vậy”
_….. “ ra là té xe đây mà”
_….. “ anh ta..anh ta đang rửa vết thương??”
_….. “ sao trầy nhiều vậy nè, sưng tấy lên cả rồi”
_….. “ đây là văn phòng mà”
_….. “ chắc chảy máu không ít”
_…au..đau… “ nhẹ tay chút chứ”
_….. “ ha, cũng biết đau cơ đấy”
_….. “ sao.. sao anh ta… tốt vậy..”
_…. “ làm gì mà cậu ta nhìn mình ghê thế”
_…. “ anh ta đẹp trai lắm đó chứ…tốt nữa… đáng mến nữa…băng bó cũng khéo tay nữa….uiiii mình đang nghĩ cái quái gì vậy trờiiii”
_ Uhm uhm!!! Xong rồi. Cậu… Cậu ra ngoài làm việc tiếp đi.
_………
_…. Được rồi, tôi đang bận lắm, cậu ra ngoài đi
_ Vâng thưa giám đốc!! “ Bận sao? Bận lắm cơ àh… hìhì”
…….
“ aiixxx… mình đang làm cái khỉ gì vậy nè, Quân ơi là Quânnn!!! ”
* tít tít… tít tít..*
[ Tôi quên, Cám ơn anh nhiều] “ ra là tin nhắn của cậu nhóc đây mà.. haha”
[ Đồ lì]
[ Kệ tôi. Dù sao cũng cảm ơn]
[ Này, xe hư rồi phải không]
[ Uhm, nhưng không sao]
[ Chiều tan sở đợi tui]
[ Chi?]
[ Chở cậu về, mai rồi hãy kêu người vào sửa]
[ Thôi, tôi tự lo được]
[ Cấm cãi, tui chờ đó]
[ Tôi không thích, phiền anh lắm]
[ Anh Hàn, đang trong giờ làm việc đó, trừ lương anh bây giờ]
_….. “ đúng là cái đồ… đồ máu đen, đồ ba chợn…!!