Đằng sau lời nói... - Chương 37
Chap 37
Giờ đây, trên con đường cao tốc rộng lớn , một chiếc xe màu trắng đang phóng nhanh hết tốc độ có thể mà lao về phía trước.
Ngồi trong xe, hắn giữ chặt tay lái mà đăm chiêu nhìn về con đường trước mặt.
Ngay lúc này, hắn vẫn không hiểu nổi tại sao lại hành động như vậy. Hắn! một Quốc Thiên xưa nay chưa từng bận tâm đến sự sống chết của một ai, vậy mà bây giờ trong người hắn cứ như có hàng ngàn con kiến đang bò. Hắn lo! lo thật sự! Lo cho cái người luôn khiến hắn phải dao động mỗi khi bắt gặp ánh mắt đau thương của người đó.
Rõ ràng, hắn rất hứng thú với vỡ kịch này, cụ thể là hắn luôn theo sát mọi chuyện ngay từ khi bước vào buổi tiệc. Và hắn cũng rất khôn ngoan mà chọn một chỗ kính đáo cho mình để quan sát rõ vỡ kịch hơn, những hành động hay lời nói của các nhân vật đều được hắn hưởng thức trọn vẹn, không bỏ sót một câu từ nào. Kết quả là khiến hắn cảm thấy khá thích thú khi vỡ kịch đã đến hồi gây cấn.
Vậy mà sao? Khi vẫn đang để tâm suy nghĩ về những lời nói giữa bác hai và cậu nhóc, thì vô tình hay cố ý hắn đã nhìn sâu vào ánh mắt của cậu nhóc. Ánh mắt luôn làm hắn mất kiểm soát trước mọi hành động, nhất là cảm xúc. Và không hay khi điều đó một lần nữa đã lập lại với hắn.
Bây giờ, hắn thật sự thừa nhận! hắn luôn bị cuốn vào đôi mắt của cậu. Một đôi mắt đẹp như vậy sao lại có thể chứa đựng những đau đớn và bi thương, đến nổi phải lạc mất cả tâm hồn của đôi mắt ấy. Và chẳng hiểu vì sao trong tế bào não của hắn lại không chấp nhận được việc đó! Thế nên một lần nữa hắn không kiềm chế lại cảm xúc mà bước đến nắm chặt lấy bàn tay cậu, đưa cậu rời khỏi cái nơi đã làm lạc mất tâm hồn của đôi mắt.
Giờ nghĩ lại mà hắn buồn cười cho chính mình, hắn chưa thua ai hay bất kể về việc gì. Vậy mà hiện tại, hắn đã thua duy nhất một thứ… Đó là đôi mắt của cậu.
Đôi mắt đẹp,…đẹp! nhưng không có tâm hồn.
Sự hoàn hảo,…tuyệt! nhưng không toàn vẹn…
Và tất cả đã những điều đó đã giải thích vì sao hiện giờ, hắn đang phải cố hết sức để bắt cho kịp chiếc xe mà Jus chạy đi cùng với cậu nhóc, chủ nhân của đôi mắt mà hắn đã say đắm hết lần này đến lần khác…
Hi vọng hắn sẽ đến đúng lúc để cứu vãn được mọi chuyện…
———————–
Trở lại ngôi biệt thự của Đặng Gia. Hiện giờ anh như một con thú mà nổi cơn thịnh nộ với người cha của mình. Anh cay nghiệt cho số phận của anh vì đã sinh ra trong một gia đình thế này, và nhất là đã làm con của một kẻ tàn nhẫn, vô tâm là ba anh đây.
_ ÔNG ĐÃ LÀM CÁI GÌ???
Đứng trong thư phòng của ông, anh điên cuồng mà quát tháo vào thẳng mặt cha mình. Chẳng phải anh đã chấp nhận đính hôn rồi sao? Vậy tại sao ông còn cho người xử lý Hoàng Hàn?. Người yêu của anh không có lỗi, lỗi là ở anh đây! Ông cứ mang anh ra mà đánh chết đi. Cớ sao lại đụng tới người của anh.
_ Tôi hỏi ông đã làm CÁI QUÁI GÌ???
_ THẰNG MẤT DẬY!! Mày liệu mà ăn nói, đừng để những lời này phải khiến mày hối hận!
_ HAHAA! Tôi hối hận từ lâu rồi!! hối hận vì đã làm con của Đặng .Thế .Gia này!!!
_ MÀY…
_ Tôi đã nói như thế nào? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo ông đừng nên chạm vào một sợi tóc của Hoàng Hàn rồi sao? ông muốn thấy tôi lật tung mọi thứ lên ông mới hài lòng phải không?
_ Hỗn láo!!! Mày còn coi ta là ba mày ko hả???
_ KHÔNG!!! Ông bất nhân thì tôi bất nghĩa!!!
_ Ta đã làm gì sai? Ta muốn tốt cho con trai mình mà sai sao? ĐÓ GỌI LÀ BẤT NHÂN HẢẢ??
_ĐỪNG NÓI NHIỀU!!! Tôi hỏi ông đã làm gì Hoàng Hàn???
_ ….Yên tâm! Ta không giết nó đâu mà mày lo. Chưa đến lúc nó phải biến mất mà, vì mày đã kết hôn đâu?? Đây chỉ mới là quà đính hôn thôi con trai àkkk???
_ ÔNG…
_ Ngay từ đầu, ta đã nói không muốn can thiệp sâu vào đời riêng của mày, nhưng tất cả mọi chuyện bây giờ điều do mày gây ra hết. Bây giờ, mày cứ lật lộng lên đi! Ta thách mày đó!!! rồi chờ xem, ai được ai mất!! Hữm!!
_ Được!!! Là ông nói đó!!!
……
Dập mạnh cánh cửa rời khỏi thư phòng, anh từ tốn mà bước vào nhà vệ sinh. Nhìn vào tấm gương trước mặt, anh cười kinh mà căm ghét con người trong đó đến tột cùng, một thằng đàn ông không đáng mặt nam nhân mà, việc đơn giãn nhất là bảo vệ người yêu của mình cũng không làm nổi.
Thấy người yêu bị xúc phạm bởi chính cha mình, anh chỉ biết đứng trên cao nhìn xuống mà không làm gì được. Rồi anh lại khiến người anh yêu phải đau lòng, khi chứng kiến hình ảnh anh trao nhẫn cho người con gái khác.
Anh biết, anh cảm nhận được con tim đang rỉ máu của cậu. Cậu đau lắm, rất đau! nhưng anh nơi đây thì còn đau gấp ngàn lần kìa. Cố gắng lắm anh mới kiềm chế bản thân mới không phải phá huỷ mọi chuyện.
Vậy mà sao? anh vẫn không kiểm soát được ba anh. Anh đã để cậu rơi vào vòng nguy hiểm đến tính mạng. Khi biết cậu đã gặp chuyện , anh làm được gì? Anh có chạy nhanh mà lao đến bên cậu để bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm không? Có không???
Không!!! Không hề! anh chỉ biết giao tình yêu của anh cho người khác mà thôi, anh đặt mạng sống của cậu vào tay Quốc Thiên, người mà anh tin là sẽ làm tốt hơn anh trong việc bảo vệ cậu.
“ _ Quốc Thiên, anh đi nhanh lên! Hoàng Hàng đang cần anh giúp!!!
_ Sao..sao lại là tôi?? Nhóc yêu chú chứ có yêu tôi đâu!
_..Anh nói đúng, nhưng xin anh nhanh lên cho!! Quốc Thiên làm ơn!
_ Thế chú em sao không…
_ Nếu làm được thì ngay từ đầu tôi đã không để xảy ra viễn cảnh này rồi! Quốc Thiên Làm ơn đi nhanh cho! Tôi nợ anh lần này đấy!!!
_ ….
_ Nếu cần thiết tôi phải quỳ xuống thì tôi sẽ làm ngay đây!
_ ….Khỏi! Tôi sẽ đi!! Yên tâm mà ở lại lo cho ông già đi chú em !!! ”
Ngẫm lại lần này nếu như anh có thật sự đánh mất tình yêu của cậu trong tay Quốc Thiên thì đó cũng là lẽ đương nhiên thôi, bởi anh vốn có giữ được cậu bên anh đâu! Anh chỉ toàn mang đến nguy hiểm cho cậu mà thôi.
Xem ra..Anh đúng là một thằng tồi, thằng xấu xa tệ hại mà…
Nhìn vào chiếc gương bị vỡ do chính mình làm, hình ảnh trong gương đã nức gẩy giống như bản lãnh của người đàn ông bị đánh gục vậy. Tốt thôi!!, cứ để dòng máu trên tay kia mà tuôn chảy đi, chảy đến khi nào anh hết hận bản thân mình nữa thì thôi, còn máu thì còn hận mà…
————-
_ Này Hàn! Không khoẻ thật sao? -Jus lên tiếng khi đang lái xe về nhà.
_ Uhm…
_…Ừh,..đã bảo là đừng đi rồi, cớ sao phải hành hạ chính mình như vậy chứ!
_…….
_ Tôi mà là cậu, chắc tôi phá banh cái buổi tiệc đó và quậy tưng lên luôn đó chứ… Mà lão già đó cũng cáo thật, biết mời cậu đến nhà góp vui cũng đúng lúc ghê chứ!
Mặc cho Jus lãi nhải bên cạnh, cậu chẳng để tâm đến nó mà chỉ vô hồn nhìn ra bên ngoài. Đúng là cậu không nên đi mà, ai bảo cậu cứ ngoan cố mà tìm hiểu mọi chyện làm gì? Để rồi nhận lấy cho mình chỉ toàn là đau đớn và tổn thương. Bây giờ cậu cũng không biết phải sao nữa, cậu cảm thấy mất hết tự tin mà gặp anh rồi chứ nói gì là cậu sẽ chờ đợi anh đây?
Những lúc như thế này, cậu nhớ hơi ấm của anh vô cùng, nó luôn tạo cảm giác bình yên cho tâm hồn của cậu, không một chút gợn sóng hay cuồng phong nào cả…
Bất giác, cậu đưa đôi tay tự ôm lấy bản thân mình, hi vọng nó sẽ giống như chút hơi ấm của anh mà sưởi ấm cõi lòng đang lạnh giá của cậu…
….
* KÉTTT * Chiếc xe bỗng nhiên bị ép sát vào lề phải thắng gấp lại, gấp đến nổi khiến cậu và Jus muốn té nhàu về phía trước, may là đã có đai an toàn mà giữ hai người lại.
Cậu thì đang thả hồn trôi dạt vào dòng suy nghĩ của mình, mà chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mơ hồ nhìn qua bên Jus hi vọng có lời giải thích, thì cậu chỉ thấy ánh mắt Jus nhìn đăm đăm về phía trước.
Theo quán tính, cậu cũng dần chuyển ánh mắt nhìn theo hướng của Jus.…Và trước mắt cậu là một chiếc xe màu xám loại mười sáu chỗ dành cho du lịch. Từ trên có nhiều thanh niên bước xuống và trong tay thì cầm chắc những khúc côn mà hướng về phía xe của cậu mà vay quanh.
_ Hàn!!!- Jus vẫn nhìn về mấy người kia mà gọi cậu.
_ ..Hơ..hả??
_ Cậu biết võ không?
_ ..Nhưng…làm gì? Chẳng lẽ mấy người kia muốn đánh nhau sao?
_ Thế cậu nghĩ chúng nó điên mà chặn đầu xe mình rồi đứng múa côn cho xem àk!!
Lúc này Hoàng Hàn đã hiểu rõ sự tình sắp diễn ra, cậu nhìn lại Jus thì thấy ánh mắt của nó đã hoàn toàn biến sắc, gương mặt nó hiện giờ không có vẻ gì là ngây thơ hay đùa nghịch như mọi ngày nữa. Thay vào đó là một chàng trai rất bản lãnh và bạo cường, sẵn sàn đương đầu với bọn người bên ngoài kia.
_ Nếu biết võ thì tốt, tự lo bảo vệ bản thân mình đi. Tôi sẽ cố gắng hạ gục bọn chúng.!!!
Vừa dứt lời là nó mở cửa xe và bước ngay ra bên ngoài. Cậu cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc bước ra theo. Cậu ngán nhất là đánh nhau, nhưng xem ra lúc này có tránh cũng không khỏi.
Kệ đi! Coi như cậu giải khoay cho những gì đang gánh phải từ nảy giờ. Động chút gân cốt cho thoải mái vậy.
Mà..nói thì nói thế, chứ nhìn đường thì vắng hoe mà bọn chúng lại đông như vậy, ít nhất cũng mười mấy hai chục tên chứ chẳng chơi, đã vậy chúng có “ hàng” trong tay nữa. Nhìn lại cậu với Jus đang đứng cạnh nhau mà hai người thì chỉ có bốn tay không.!!! Liệu có đánh nổi bọn chúng không đây?
Đánh nước bọt cái ực, cậu bắt đầu vào trận:
_ Thằng nào là Hoàng Hàn! -một thằng cao lớn trong đám người kia lên tiếng.
_ Là tao! Thì sao? chúng mày muốn gì???
Cậu ngạc nhiên mà quay sang Jus, gì chứ? Sao lại nhận nó là cậu. Bọn người này đang muốn gây chuyện với cậu mà, nó làm vậy không sợ gặp nguy hiểm sao?
_ Jus, cậu điên àk? – cậu nói nhỏ vừa đủ cho nó nghe.
_ Tôi điên kệ tôi, lo mà bảo vệ thân cậu đi.
Vừa nghe Jus dứt lời, cậu chưa kịp trả treo gì thì bọn kia đã bắt đầu vào trận.
Chúng một lúc cùng đánh tới tấp vào hai người, nhưng có lẽ do chúng hiểu nhầm Jus là cậu nên đa phần tập trung vào Jus hơn. Ban đầu cả Cậu và Jus có thể nói là xoay chuyển khá tốt với những đòn của chúng. Jus đánh rất tốt, không những đỡ được những cú đánh từ các khúc côn mà nó còn khéo léo xoay người mà đánh trả vào những tên khác. Nhìn kiểu Jus ra quyền thì biết chắc nó là dân võ chứ chẳng chơi.
Còn cậu cũng không tệ, bản tính cậu vốn đâu có hiền, cứ liên tục mà tặng những cước mạnh vào lưng đối thủ sau đó tung người đá mạnh vào đầu chúng, phải nói cậu ra còn rất chính xác. Có điều là cậu không giỏi như Jus mà né tránh được hết các khúc côn kia, liên tiếp phải dùng tay đỡ chúng mà càng ngày sức cậu càng đuối dần…
Quả thật chỉ hai người thì không thể đánh lại mười mấy tên trong một lúc được, thế trận càng lúc càng nguy hiểm, mặc dù bên kia bọn chúng cũng đã nhận đòn không ít, và cụ thể thì có mấy tên đã nằm sải lai dưới đường, chứng tỏ cậu và Jus không phải tay vừa. Nhưng khó ở chổ là bọn nó có vũ khí và cứ liên tục đánh tới tấp vào cậu và Jus, điều này khiến hai người thật sự gặp khó khăn.
Bất ngờ cậu bị một tên đạp mạnh vào bụng và ngã xuống đất, Jus thấy được nhưng nó không thể giúp gì, vì mỗi lần tính đến gần cậu là lại bị cản bởi những tên khác. Còn cậu đang rơi vào thất thế nên bọn nó được dịp tung mạnh thêm những cú đá vào bụng cậu, và thêm vào là các đòn từ khúc côn đánh xuống lưng. Cậu bị đánh đến nổi choáng váng cả đầu và bụng thì đau đến hoa cả mắt. Giờ đây cậu thực sự không còn sức để gượng dậy nổi rồi.
Bất ngờ cậu nhận thấy những cú đánh không rơi xuống người mình nữa, cậu mới cố gắng trấn tỉnh mà nhận thức sự việc.
Hoá ra cậu với Jus đã có viện binh, và khá đông nữa là khác. Cậu đang ngơ ngác nhìn những người vừa đến lao vào tiếp bọn kia ngay, mà cậu không để ý người mình đang được Quốc Thiên đỡ dậy. Đến khi hắn lên tiếng thì cậu mới hoàn hồn, quay lại nhìn hắn mà há miệng ngạc nhiên.
_ Nhóc không sao chứ?
_…A..Anh làm gì ở đây???
_ Đến tham gia cuộc vui. Đứng yên ở đây đi! tôi qua bên kia giúp Jus!
Nói rồi hắn đẩy cậu vào một góc và lao ngay ra phía bên Jus, cậu lúc này đã mơ hồ mà ra hiểu mọi chuyện.
“ Quốc Thiên đã đem người tới giúp mình…sao…anh ta biết mà lại..”
Đang lơ ngơ với suy nghĩ thì bỗng có tiếng thét vang lên.
_ THẰNG KIA MỚI LÀ HOÀNG HÀN, BỌN MÀY NHẦM RỒI!!!
Một người trong số bọn chúng la lên, và ngay tức khắc bọn kia quay lại nhìn cậu. Bất ngờ một tên trong số đó lao thật nhanh đến chỗ cậu. Cậu thì hiểu ngay là mình phải đối mặt với tên này nên cũng đã thủ thế chuẩn bị đỡ đòn.
Nhưng… cậu nhìn không nhầm chứ? Tên kia không cầm côn gậy trong tay mà thay vào đó là một con dao nhỏ, lưỡi dao đó loé sáng dưới ánh đèn của con đường….