Đằng sau lời nói... - Chương 36
Chap 36
Đứng ngoài ban công, anh nhìn xuống phía dưới khuôn viên của ngôi nhà, hết thảy mọi người đều đang tất bật chuẩn bị các thứ tốt nhất cho ngày mai, ngày mà anh và Mỹ Kiều sẽ đính hôn.
Nhìn mọi thứ với ánh mắt vô hồn, hiện giờ anh chẳng có chút tâm trí nào dành cho ngày đính hôn của mình…Vì anh thấy lo quá, sao cảm giác bất an ngày một lớn lên trong anh thế này?. Anh linh cảm được sẽ có chuyện xảy ra với người anh yêu, nhanh thôi chứ không lâu đâu!!
_ Anh hai, sao lại để mọi chuyện như thế này! Chẳng phải anh nói Steven đang nhúng tay vào sao?
Nhìn thấy anh mình như vậy, nhỏ lại càng thương anh nhiều hơn, khó khăn lắm anh mới tìm được tình yêu của mình, và hơn ai hết anh đã yêu một cách rất chân thành, say đắm…Vậy mà cố gắng mấy anh vẫn không thể giữ được tình yêu của anh…
_ Đúng là Steven đã bắt đầu, nhưng bên Mỹ Kiều vẫn đang điều tra thân thế của anh ta, nên vẫn không thể vội được.
_ Nếu Steven thành công, anh có dám chắc sẽ làm chủ mọi chuyện không?
_ Anh không biết Phụng àh! Ba…ông ta quá nguy hiểm với Hàn, dù mất tất cả chưa chắc ông sẽ bỏ qua cho Hàn. Em hiểu chứ!
_ Em biết ba mà! Chỉ mong anh lay chuyển được ba thôi, chứ mà bắt ép ba thì không phải cách đâu! Ông ấy không bao giờ để người khác điều khiển mình đâu anh!!!
_ ….Uhm!..mà này, thời gian này em để ý giữa Hàn và Quốc Thiên giùm anh. Anh sợ…
_ Nếu đã sợ vậy tại sao anh còn để Hàn tiếp xúc với ông Thiên! Hàn thì em yên tâm rồi đó, còn cha Thiên.?? Nói thật em ớn ổng lắm! cả em còn không biết ông nghĩ gì nữa!
_ Nhưng không làm vậy thì còn cách nào đây em! Mong là anh ta để mắt đến Hàn thật!
_ Trời ơi!!! Anh điên sao? đợi thằng chã để mắt tới Hàn thì anh đừng mong cuối cùng sẽ có được cậu ấy.
_ Biết sao giờ! Chỉ khi Quốc Thiên thật sự để mắt đến Hàn, thì tuyệt đối anh ta sẽ không để ai đụng đến em ấy đâu. Lần này coi như thử thách giữa anh và Hàn vậy!
_ Chẳng biết anh nghĩ cái quái gì nữa đó! đâu phải anh không biết, ông Thiên từ xưa đến nay có bao giờ để mất thứ gì đâu. Không ai lấy được thứ gì trong tay của thằng chã hết ák!!!
_ Nhưng đây là tình yêu! Và anh tin, anh… đã chọn đúng Hoàng Hàn! Em ấy…sẽ không thay đổi.
Lắc đầu với cái ý nghĩ của anh mình, nhỏ chẳng biết phải nói sao cho anh hiểu. Đúng là anh không sai khi nói Hàn sẽ an toàn bên thằng cha đó, nhưng chẳng lẽ thực sự là hết cách rồi sao?
Ông Thiên đâu phải dạng đùa, bản thật thật của ổng là tốt hay xấu đến bây giờ vẫn chưa ai nhìn ra được. Vậy mà lại đem Hàn giao cho ông đó!
“ Tình yêu chứ có phải vật vô tri vô giác đâu anh hai, nói nắm là nắm được, nói tin là tin chắc. Chính vì như vậy mà nó muốn đến với ai thì đến, không báo trước cũng chẳng ai hay…để rồi khi nhận ra thì quá muôn. Lần này không chừng anh cược với số phận hơi bị cao đó!!”
—————————–
Trong khi ở nhà anh ai nấy đều tranh thủ sắp xếp mọi thứ cho buổi lễ, thì tại nhà cậu giờ đây cũng có người hết sức bận rộn lo cho ngày mai.
_ Này! Thấy tôi thế nào? Bộ này đẹp chứ ?
_ Trời ơiiiii!!! Nảy giờ cậu thay hết sáu bộ rồi đó! người ta cưới chứ có phải cậu đâu.
Hàn ngao ngán thở dài nhìn Jus nảy giờ cứ háo hức mà chọn những bộ quần áo chuẩn bị cho ngày mai. Cậu thì đang chán muốn chết khi người yêu đi lấy vợ. Vậy mà ai kia cứ cười sung sướng vì ngày mai được đi dự tiệc với tình nhân.
Nói là được dự tiệc cho sang, chứ thật ra nó cũng mất cả lít nước bọt để năn nỉ hắn cho theo, nói muốn gẫy cả lưỡi mà hắn chỉ vỏn vẹn một câu “ Tuỳ em”.
Vậy là ngày mai theo kế hoạch, hắn sẽ được vinh hạnh hộ tống hai con người vô cùng khả ái theo như lời của nó đến dự buổi tiệc quan trọng của gia đình bác hai hắn. Chắc chắn! ngày mai sẽ có một màn diễn rất hấp dẫn.Và hắn thì đang vô cùng hứng thú mà chờ đợi…
_ Mà này Hàn! Cậu với Quân tính gì rồi?- Jus bất chợt dừng lại việc nó đang làm mà hỏi cậu.
_ …Mình không biết, mai anh ấy đính hôn rồi, cậu cảm thấy thế nào khi người cậu yêu sẽ lấy vợ chứ?
_ Đã thế thì mai cậu đi làm gì! Đổi lại là tôi, thì không bao giờ tôi đến nơi đó, chứng kiến cảnh ấy chịu sao nổi.
_ Mình cũng không muốn đi đâu! Nhưng… vì một số chuyện cần phải làm rõ nên chắc chắn ngày mai mình sẽ đến đấy!.. “ dù biết rằng.. rất đau lòng”
_ Tuỳ thôi! Mà anh Quân có biết cậu đến đó không vậy?
_ Chắc là không! Người mời mình đến là ba anh ấy!
_ Vậy tốt nhất đừng đi, lão già đó hay dở trò lắm!
Không nói gì cậu chỉ gượng cười lại với nó, cậu biết ba anh đã mời cậu đến đó thì chắc chắn là có nguyên nhân của ông. Ngày mai có khả năng cậu sẽ phải đối mặt với ông để làm rõ mọi chuyện, vì thế cậu càng không thể vắng mặt được!!
—————
Và đúng như kế hoạch thì chiều hôm nay hắn sang đón hai vị hoàng tử đến dự lễ tiệc. Tâm trạng lúc này của hắn, phải nói là rất phấn khởi. Mặc kệ bên cạnh là Jus cứ đeo như sam, thế mà hắn cũng chẳng thèm ngó tới, vì giờ đây mọi chú ý của hắn đều đổ dồn vào hai nhân vật chính rồi!
Buổi lễ đính hôn được tổ chức rất trang trọng, không có quá nhiều khách mời, chủ yếu chỉ là những người thân trong gia đình. Quang cảnh của buổi tiệc thì được bày trí nhìn rất bắt mắt, mọi thứ đều hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.
Và đây là lần đầu tiên cậu đến ngôi nhà của anh, ngôi nhà thật sự rất lớn và rộng rãi, nếu không muốn nói đây là một biệt thự hạng nhất. Nhìn mọi thứ xung quanh nơi anh sống mà bất giác trong cậu có chút mặc cảm. Đúng là thế giới của anh khác xa cậu quá.
Từ lúc bước vào cho đến giờ, cậu cứ mãi lo tìm kiếm xung quanh, hi vọng sẽ được nhìn thấy anh. Vậy mà cố mãi cậu cũng chẳng thể thấy được anh ở đâu cả.
Mà nơi này thì cậu có quen ai đâu, hiện giờ cậu chỉ một mình quanh quẩn trong khuôn viên này. Còn hắn thì ngay từ đầu đã cùng với Jus chạy đi phương nào mà chẳng thấy tăm hơi.
Chán nản, cậu tiến tới chiếc bàn đặt cạnh bờ hồ rồi ngồi xuống mà chờ đợi phần chính của buổi lễ được diễn ra…nhưng cậu đâu hay biết, tất cả hành động của cậu suốt nảy giờ đều không lọt qua khỏi tầm mắt của ít nhất là ba người.
Và người đầu tiên đã đến chỗ cậu:
_ Chào cháu, Hoàng Hàn! Rất vui vì cháu đã có mặt! – ông vẫn rất lịch sự với cậu như mọi khi.
_ Dạ vâng! Chào bác!
_ Quốc Thiên đâu sao lại để cháu ngồi đây một mình thế kia?
_ Dạ! hình như anh ta đang bận chút việc nào đó cháu cũng không rõ!
Sau màn chào hỏi thì hiện tại cậu lẫn ông đã ngồi đối diện với nhau, và ánh mắt của cả hai đều hướng về nơi làm lễ phía trên kia.
_ …Cháu thấy thế nào?- ông lên tiếng bắt đầu cho câu chuyện.
_ Rất tốt thưa bác!
_ Cháu biết ta hỏi về cái gì sao? Hoàng Hàn!!!
_ Dạ vâng! Cháu biết, lễ đính hôn được chuẩn bị rất tốt về mọi thứ.. lẫn chủ nhân của nó!
_ Còn gì nữa không?
_ …Mọi thứ bên cạnh anh ấy cũng rất hoàn hảo! -cậu cúi đầu nói nhỏ-….Và cháu tin bác đã biết cháu từ lâu rồi, không đơn giản là bác chỉ muốn cháu đến đây để góp vui thôi phải không??
_ Uhm!! Xem ra… cháu đã hiểu! Ta cũng không vòng vo nữa!- dừng lại một chút, ông chuyển ánh mắt sang cậu- Chuyện của cháu và thằng Quân ta không có ý kiến. Nhưng nếu cháu thấy mình hoàn toàn xứng với nó, thì lúc đó cháu hãy nghĩ tới chuyện yêu thằng Quân. Và đó chỉ mới là một phần thôi, quan trọng là gia đình ta và xã hội này sẽ chấp nhận như thế nào?
_……….
_ Tương lai của nó sẽ ra sao khi giới truyền thông biết tin, một tổng giám đốc của tập đoàn lại đi yêu một đứa con trai. Mà đứa con trai đó lại không danh không phận, thậm chí gia đình thì chẳng có lấy một người…
_ Xin bác!..đừng đem gia đình của cháu ra đây! Họ không liên quan đến việc này, nói gì tất cả đều là người đã khuất!
_ Được! cháu yên tâm, ta không đụng chạm người nhà của ai cả. Ta chỉ nói đúng sự thật thôi, cháu cứ nhìn đi,… phía trên kia là con trai của bác, và bên cạnh là vị hôn huê của nó. Không ai dám phủ nhận chúng nó là một cặp trời sinh, môn đăng hộ đối. Ta biết thằng Quân yêu cháu, nhưng chỉ vì tình yêu này mà đánh đổi tất cả thì người như cháu đây, đã yêu nó liệu có chấp nhận được không?
_…. Bác nói đúng! Bên cháu Quân sẽ chẳng được gì! Cháu không tài, cũng chẳng giàu sang như ai kia. Nhưng cháu là thật lòng với anh ấy, và cháu tin nếu không có cháu anh ấy cũng chẳng thiết gì với một cuộc sống đầy đủ như thế này.
_ Hahahaa…cháu tinh trên đời này có chuyện cổ tích đó sao? Cứ cho là thằng Quân không cần những thứ này đi, một ngày hai ngày hay cả đời này nó cũng không cần? là người đàn ông cháu nên biết cái gì là quan trọng nhất.
_ Nhưng anh ấy…
_Ta không muốn nói nhiều, hay nghe bất cứ lời nào nữa. Chỉ cần cháu nhớ rõ, thằng Quân không phải đứa chết cha chết mẹ, ngày nào họ còn sống thì không bao giờ để con mình phải chịu thiệt, nhất là đứa con trai duy nhất của họ.
_…..
_ Cháu đã nể mặt ta mà tới đây, thôi thì cũng đừng nói những lời vô nghĩa đó làm chi, ta nghĩ cháu nên thật lòng mà chúc phúc cho thằng Quân và người vợ tương lai của nó đi. Không chừng như thế biết đâu sau này, thằng Quân sẽ xem cháu là người bạn tốt, vì đã giúp nó nhận ra con đường sai lầm mà nó đang vướng phải!
Chỉ nói vài lời đơn giản thế thôi, ông bỏ cậu lại rồi tiến về nơi đang cử hành hôn lễ. Cậu thì bây giờ như đứng chết trân tại nơi này mà nhìn về phía anh!.
Hôm nay anh thật bảnh trai trong bộ lễ phục màu trắng, nhiều người nhìn vào mà họ thầm ao ước được như anh. Bởi không chỉ có thế, vì lúc này đứng bên anh còn có một người phụ nữ khác.
Cô gái đó thật sự rất xinh đẹp và tràn đầy sự kiêu hãnh cũng như nét quyến rủ của mình khi sánh đôi cùng anh. Và điều này không một ai dám phủ nhận, họ là một cặp trai tài gái sắc.
….
Hình ảnh trước mắt như xoáy sâu vào lòng cậu. Anh đã nói hãy tin ở anh! Cậu biết anh không hề dối gạt cậu! Và cậu đã tin, mãi mãi cũng sẽ tin anh, tin vào tình yêu này…
Thế nhưng giờ đây cậu cảm thấy lòng tin của chính mình đang dần lung lay, cứ nhìn thân phận của anh đi, rồi ngẫm lại hoàn cảnh của cậu mà xem như thế nào! Nó thật sự là một cách biệt rất lớn!
“ Mày làm sao vậy Hàn! Sao lại yếu lòng thế này?…không được! Mày phải cứng rắn lên. Anh đã bảo hay chờ anh rồi còn gì! Thế nên mày hãy tiếp tục tin tưởng và chờ đợi ở anh hơn nữa…”
Lí trí thì nghĩ vậy thật! nhưng sao trái tim của cậu lại chẳng chịu nghe lời chủ nhân của nó, để rồi nó cứ phải liên tục nhói đau theo từng cơn, mỗi khi những lời nói cay nghiệt của ba anh lại vang lên bên tai cậu và…tệ hơn nữa là hình ảnh người cậu yêu, giờ đây đang dần đẩy chiếc nhẫn bạc vào ngón tay của cô gái kia….Đau!!! một nỗi đau vô hình, mà tê tái cả cõi lòng của cậu.
Cậu thật sự không thở nỗi nữa rồi, không khí sao ngột ngạt thế này? Mọi vật xung quanh cậu đều bất động và ngay lúc này cậu chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh!… Nhưng biết sao bây giờ? Chân cậu cố nhấc mãi cũng không lên nổi, nó không chịu bước đi mà cứ bất động một chỗ là sao?
Nếu cứ thế này cậu thật sự sẽ không ổn đâu!
Nhưng may thay! Bất chợt bàn tay của cậu được nắm lấy và bị kéo đi thật nhanh. Người nào đó đã vô tình hay cố ý mà giúp cậu rời khỏi cái nơi đầy đau thương này?
…..
Mặc cho ai muốn kéo đi đâu thì kéo, cậu cũng chẳng bận tâm nữa, mệt mỏi quá rồi! Cứ giao phó bản thân cho người đang nắm chặt lấy tay cậu lúc này. Miễn là nhanh chóng đưa cậu đi thật xa nơi đây là được.
Mà người đó đâu ai khác chính là một Quốc Thiên đầy bản lĩnh, với tính tự cao tự đại nổi tiếng là kẻ vô tâm lạnh lùng, và càng đặc biệt hơn là thích chơi đùa trên nỗi đau của người khác!
Hắn ngay lúc này cũng chẳng biết hành động mình đang làm là như thế nào? Nó vốn không nằm trong kế hoạch của hắn, vậy mà giờ đây hắn như một kẻ điên chỉ biết nhanh chóng đưa cậu nhóc của mình rời khỏi ngôi biệt thự rộng lớn này càng nhanh càng tốt.
Nhất định và chắc chắn hắn sẽ phải giải thích cho cái việc quái quỷ đang diễn ra này!
Và…hắn gấp đến độ phải dừng ngay lập tức, điều đó khiến cho cậu phải chúi mũi vào cái lưng trước mặt mình.
Nguyên nhân là do một người đã cản bước đi của hắn.
_ Cậu Thiên! Xin dừng bước!
Trước mặt hắn hiện giờ là chú Hà, người quản gia của gia đình anh. Chú Hà với vẻ mặt rất bình thản mà nói với hắn:
_ Ông chủ nhờ tôi gọi cậu lên thư phòng của ông có chút việc!
_ Chú Hà àh! Phiền chú nhắn lại với bác hai là tôi đang bận phải rời khỏi đây! có gì lát nữa tôi sẽ quay lại gặp ông ấy!
Vừa dứt lời, hắn chuẩn bị đưa cậu đi, thì lần nữa chú Hà đã kịp chặn lại:
_ Cậu Thiên thông cảm, ông chủ nói sẽ không cho phép cậu Thiên rời khỏi đây khi cậu chưa đến gặp ông!
_ “Cái khỉ gì thế này?”
Hắn đang rũa thầm trong miệng khi không biết phải làm sao với lời yêu cầu của bác hai hắn thì bất chợt đâu đó lại vang lên tiếng của Jus.
_ Akkk!!! Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi, tự nhiên biệt tăm luôn là sao? Mà…hai người đang tính về đó àh? Sao không gọi em chứ! Tính bỏ em lại hay sao vậy hả? – nó phụng phịu mà cằn nhằn hắn.
Hiện tại hắn thì đang rối bời nên chẳng chú ý đến sự có mặt của nó, nhưng khi vừa nghe chữ về trong miệng nó phát ra là y như rằng, hệ thần kinh của hắn lập tức có phản xạ.
_ Jus này! Em đưa Hàn về giùm anh đi, nhóc ta hôm nay không khỏe thì phải! Nên nhờ em chịu khó đưa nó về trước!
_ Sao chứ! Cậu không khỏe chỗ nào? -Jus lo lắng nhìn cậu- Hay lại đau nữa hả? Để mình kêu anh Quân cho nha!
_….- cậu thì vẫn lơ đãng chẳng để ý đến nó nói, vậy mà vừa nghe tên anh là cậu nhảy dựng lên tức khắc- Không không!! Đừng! đừng mà! Mình tự đi được!
_ Không nói nhiều nữa! Justin đưa Hàn về mauu!
Hắn ra lệnh cho Jus khi nhìn cậu phản ứng như vậy, vì hắn thừa biết lúc này ai là người mà cậu không muốn gặp nhất!
Còn về Justin, nó khá ngạc nhiên khi hắn gọi thẳng tên của nó, điều đó cho biết hắn đang rất nghiêm túc và tốt nhất thì nó nên làm theo lời hắn.
_ Được rồi! Em đưa Hàn về cho, mà anh đi đâu sao không về luôn?
_ Uhm! Anh bận chút việc sẽ về sau! Thôi, em đi đi!
…
Đứng nhìn cho đến khi xe của Jus lao ra khỏi chiếc cổng lớn kia, hắn mới quay lưng mà tiến về thư phòng của bác hai hắn!
Tại sao bác hai lại cần gặp hắn bây giờ? Chẳng phải ông đang bận với quan khách hay sao mà lại tìm hắn thế kia?… Hắn nhíu mài với mớ thắc mắc trong đầu mà mở cửa thư phòng của ông rồi đi vào… Gì đây? Kêu hắn lên mà lại không có một ai trong này là sao?
……
Ngồi nhìn đồng hồ đang nhích dần từng phút mà hắn phát bực khi phải chờ ông khá lâu, và chẳng hiểu sao hắn lại thấy sốt cả ruột lên.
Hiện tại có gì đó lạ lắm, đây không giống như cách làm việc của bác hai hắn. Ông không bao giờ để người khác phải chờ đợi mình, nhất là khi chính ông bảo cần gặp hắn có chuyện gì đó.
Không ổn! Hắn cảm nhận được có cái gì đó bất thường đang diễn ra.
Bật người đứng dậy, hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng và chạy thật nhanh xuống khuôn viên. Và cũng chỉ vừa xuống tới nơi thì hắn đụng ngay phải anh, hai người khá bất ngờ mà khựng lại nhìn nhau.
_ Anh…sao anh lại ở trong nhà tôi?- anh ngạc nhiên hỏi hắn,
_ Ba của chú bảo tôi lên thư phòng gặp ông! Nhưng chờ mãi có thấy ba chú đâu!
Anh nhíu mài với câu trả lời từ hắn “ sao ông ta lại hẹn Quốc Thiên vào thư phòng, trong khi đó chính ông bảo với mình anh ta đã đi về?…chẳng lẽ ông ấy nhầm?…Không! Không đúng! Ông ấy….KHOAN ĐÃ.!!.”
_ Quốc Thiên!!! HOÀNG HÀN đâuu???
Như có thứ gì vuột sáng qua đầu, anh lập tức nhìn lại hắn mà hỏi về cậu. Còn hắn! ngay lúc cái tên Hoàng Hàn được anh hô to thì lập tức hắn phản xạ đến kinh người!
Không hẹn mà gặp, hai người đàn ông cùng kêu to một tiếng!
_ K.H.Ố.N T.H.Ậ.T!!!