Đằng sau lời nói... - Chương 35
Chap 35
Quả nhiên không ngoài suy nghĩ của anh, lần này ba anh chắc chắn sẽ không để yên mọi chuyện. Chỉ cần nhìn vào thái độ hiện giờ của ông là anh hiểu, từ cái đêm anh bỏ lỡ cuộc hẹn đến nay cũng đã ba ngày trôi qua. Vậy mà ông không hề mở miệng mắng chửi anh lấy một lời nào, và điều này thì hoàn toàn không giống với tính cách bình thường của ông chút nào.
Ngày hôm đó từ nhà cậu trở về, anh cứ tưởng mình sẽ lãnh được một trận lôi đình từ ông, vậy mà ông chỉ đơn giản phán cho anh một câu duy nhất:
_ Mày làm gì thì cứ làm! Chuyện cưới hỏi không cần mày bận tâm đến nữa, chỉ cần mày nhớ cho, cuối tuần này sẽ diễn ra lễ đính hôn tại ngôi nhà này. Tất cả mọi thứ đã có người sắp xếp sẵn rồi, chỉ cần đợi mày tự mang cái thân đến thôi!
Đó là tất cả những gì ông đã nói, không có một lời răn đe hay ép buộc nào. Nhưng anh lại thấy lạnh đến gai cả người, xem ra anh phải tranh thủ thực hiện kế hoạch thôi, nếu không cậu sẽ nguy mất.
Mà anh đã nói thì sẽ làm ngay, kế hoạch của anh rất đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn. Thậm chí anh có thể mất đi cả người mình yêu, nhưng biết sao bây giờ, không có lựa chọn nào khác, an toàn của cậu là quan trọng trên hết, bởi nếu cậu có chuyện gì thì ngay cả anh cũng không thể sống nổi.
Đầu tiên, không biết anh dùng lời ngon lẽ ngọt như thế nào mà lại khiến cho người tình một thời của Quốc Thiên phải cuốn gói sang nhà cậu ở tạm vài tháng, trong thời gian về thăm quê nhà hay đúng hơn là về đeo bám người yêu…
_ Chào Hàn! Tôi là Nguyễn Thanh Nhân, cứ gọi tôi là Justin hay Jus cũng được. Rất mong cậu giúp đỡ tôi trong thời gian ở đây nha!
Cậu thì hả hốc miệng chẳng hiểu chuyện gì, trước mặt cậu là một chàng trai khá cao, có mái tóc vàng hoe, nhìn rất hợp với gương mặt điển trai và nước da trắng ngần của cậu ta. Tuổi của người này chắc cũng chỉ cỡ cậu chứ không hơn được. Quay sang nhìn anh để tìm câu trả lời thì anh chỉ cười gượng với cậu, rồi lôi Jus vào nhà mà bỏ cậu đứng trơ mặt ra.
Sau cùng thì anh nói làm vậy sẽ có người ở cùng với cậu, như thế cậu sẽ đỡ cô đơn và ít ra cũng có người bên cạnh và điều này thì làm anh rất yên tâm.
Justin thì chỉ đơn thuần nghe lời phân tích từ anh mà răm rắp làm theo. Nào là nó nên đến nhà cậu ở một thời gian, như thế hắn sẽ không thấy chán ngấy khi cứ ra vô là đụng mặt nó, rồi nào là tình yêu cần có khoảng cách thì mới biết quý trọng hay nhớ nhung nhiều hơn, cuối cùng là đến ở chung với cậu sẽ tiện nghi hơn thay vì ở khách sạn, mà cậu thì lại là đồng nghiệp chung với hắn nên dễ bề cho Jus moi thông tin từ cậu… Phải nói anh dùng hết mọi ca từ mới khiến nó xách gối sang nhà cậu ở ngay tức khắc.
Nhưng chốt lại một điều khi Jus đến ở chung với cậu thì Quốc Thiên sẽ phải có mặt thường xuyên ở đây, đó đúng là điều anh muốn và cũng lo sợ nhất. Tạo sự gần gủi giữa người anh yêu và tình địch của anh.
Nếu bảo cậu sang nhà hắn thì đây là việc đừng nên nghĩ đến, còn nếu kêu hắn thường xuyên sang thăm cậu, thì hắn đã chẳng phải là Quốc Thiên rồi.
Thôi thì anh đành mượn kẻ trung gian là Jus vậy, chỉ cần nó ngày nào cũng mời được hắn đến chơi thì coi như anh đã thành công.
Mời một lần hắn không đến, rồi hai hay ba lần tiếp theo đó hắn có ghét mấy cũng phải đến thôi, chứ nếu không tất cả điện thoại của hắn sẽ bị nó làm cho cháy mất.
Thoạt đầu cậu không quen khi có người lạ trong nhà, nhưng nhờ Jus khéo léo rất nhanh đã tạo được cảm tình với cậu. Nó là người rất vui tính và hoà nhã, cũng rất thích bạo lực và đặt biệt tính ghen thì không ai bằng.
Nhưng mặt khác nó cũng rất sâu sắc, đối với tình yêu rất nghiêm túc và luôn chân thành. Đó làm điểm cậu rât thích ở nó.
_ Em không phiền khi có Jus trong nhà chứ?
Anh bất chợt hỏi cậu khi cả hai đang tản bộ trên con đường quen thuộc. Không khí về khuya có chút se lạnh nhưng được sánh bước bên người mình yêu thì cảm giác chỉ thêm ấm áp mà thôi.
Bây giờ thì anh đã chính thức nắm lấy tay cậu mà bước đi, những giây phút thế này thật sự rất hạnh phúc với cả hai mặc cho thời gian rất ngắn ngũi. Nhưng thôi, ở đời vốn dĩ không có gì là trọn vẹn.
_ Uhm! Lúc đầu có hơi khó chịu nhưng dần cũng quen rồi, cậu ấy rất vui tính, lúc nào cũng ồn ào cả, giờ trong nhà không lúc nào là yên tĩnh hết.
_..Ừh! vậy anh cũng yên tâm rồi, có người bên cạnh em dù sao cũng tốt hơn.
_ Mà hai ngày nay em còn đau không? Vẫn uống thuốc đều hả em?
_ Dạ! anh yên tâm, em không sao rồi!
_ Phải biết giữ sức khoẻ đó, ăn uống cho thật tốt vào, vậy anh mới không lo!
_ …..Nghe sao giống như anh sắp rời xa em vậy?- cậu cúi đầu nói nhỏ.
_…………
Hai người đã dừng bước, anh không nói gì chỉ quay sang ôm nhẹ lấy cậu. Mỗi khi thế này anh biết cậu rất buồn và lo sợ, cả anh cũng vậy. Mọi thứ thật sự đang rơi vào bế tắt và đều duy nhất anh có thể làm lúc này là ôm chặt cậu vào lòng, để hơi ấm của cả hai xoá đi những nỗi đau vô hình, vô bóng…
_ ….Cuối tuần này…anh đính hôn rồi, em nghĩ…chúng ta đừng nên thế này nữa.
_…….
_ Mình dừng lại ở đây nha anh, mấy ngày qua là đủ lắm rồi, em đã biết thế nào là yêu và được yêu rồi…thế nên, em không đòi hỏi gì nữa đâu.
_…….
_ Hãy để hạnh phúc được trọn vẹn đến đây thôi, nếu bước tiếp em sợ sẽ đau khổ anh àh. Và đến lúc đó thì em sẽ không buông anh ra nữa đâu.
_ …Hàn này! Nhìn anh này em!… anh biết, bây giờ anh là người có lỗi khi để em lại mà tiến đến hôn nhân. Thật sự anh không có lựa chọn, vì lý do nào đó anh không thể nói với em, em tin anh chứ Hàn!
_ ..Em…em tin anh màà!!
Giọng cậu nghẹn đắng khi nghe anh nói sẽ để mình lại mà bước đi. Đau thật! trái tim cậu đang nhói đau theo từng lời của anh, nước mắt đang dần trào rơi, nó làm hình ảnh của anh nhoè đi trong mắt cậu…
_ Không biết phải nói sao, nhưng em hãy tin! Đây chỉ là đính hôn thôi, và nó không là vấn đề gì cả. Anh chỉ thật sự buông xuôi khi không còn hi vọng. Nhưng em nghe cho rõ đây Hàn! bây giờ và mãi mãi, nhất định anh không từ bỏ tình yêu này.
_……-cậu không nói nổi rồi, cậu chỉ biết nức nỡ theo từng lời của anh lúc này.
_ Anh biết mình ích kỷ khi cứ bắt em chờ đợi hết lần này đến lần khác,… nếu em tin vào tình yêu này, xin em chờ anh thêm một lần nữa. Đừng từ bỏ em àh! Vì cả hai ta điều biết rằng, từ bỏ là không thể mà. Chờ anh nha em, một lần nữa thôi! Được không???
_…Được! em hứa! em sẽ chờ anh, chờ đến khi nào anh hết yêu em mới thôi…
_ Hàn àh!!… Anh yêu em!!!
Chỉ lời yêu thôi thì thật sự không diễn tả hết cho cảm xúc lúc này, nhẹ nhàng và chậm rãi, anh nâng lên gương mặt đã đẫm nước mắt của cậu. Cúi xuống anh hôn lên bờ môi của cậu, một hụ hôn thật sâu, thật nồng nàn.
Nhưng sao mãi vẫn có vị mặn đắng trong nụ hôn của hai người, biết bao giờ nụ hôn này mới không còn nước mắt hay đau thương nữa, đến khi nào mới thật sự là ngọt ngào trong hạnh phúc đây?
————————-
Hôm nay Quốc Thiên phải đến nhà cậu chơi theo lời mời của người tình. Thú thật, hắn phát ngấy lên với Jus, nó cứ gọi điện lãi nhãi suốt cả ngày làm hắn chẳng tập trung gì cho nổi. Nếu hắn không tới thì chắc chắn nó sẽ lại xách đồ trở về nhà hắn nữa cho xem, thôi thì lết cái xác đến nhà cậu vậy. Dù sao, đến nhà của nhóc thì hắn cũng khá hứng thú, chọc cho hai con cọp nỗi điên cũng vui lắm chứ!
_ Này nhóc! Nghĩ sung sướng nhỉ! Cứ tưởng là bệnh liệt giường hoá ra vẫn ngồi đây móc méo người khác được.
_ Anh thôi cái kiểu đó đi! Lo mà tiếp người yêu của anh rồi còn về.
_ Ngộ nhá! Khách đến mà chủ nhà lại không hoan nghênh là sao?
_ Tôi không mời anh đến!… Jus ơii!! Cậu tiếp khách cho tốt vào!
_ òh!! Tôi biết mà! Haaahaa!!!
Nó thì nảy giờ cứ ôm bụng cười ha hả với hai người bọn họ, từ đầu buổi đến giờ không ai chịu thua, nói một câu là đóp cháp lại một câu. Nhìn hai người họ mà ai nói một sếp và một nhân viên chứ.
_ Tiếp xong rồi nói anh ta về mau mau đi, ở đây đất chật mà ruồi đông àk!
Chẳng đợi hắn đáp trả, cậu phóng ngay vào phòng, nhưng chưa tới nơi thì giọng hắn lại vang lên:
_ Nàyy!!! Cuối tuần nhớ đến dự lễ đính hôn của thằng Quân đó! bác hai tôi gửi lời mời đến nhóc.
_………..- cậu nhíu mài quay lại nhìn hắn.
_ Làm gì ngạc nhiên! Bác tôi giao nhiệm vụ phải đón nhóc đến đó đấy!!!
_ Nhất định tôi phải đi???
_ Tất nhiên, tính phụ ý tốt của bác tôi sao? Hay là nhóc đau lòng phải chứng kiến người yêu xuất giá? Hữm!!!
_ …….
_ Sao thế? Nhìn tôi thì đâu giải quyết được gì???
_ …Có phải…bác Đặng đã biết tôi từ lâu rồi đúng không?
_……..- gãi mũi hắn khá thú vị với câu hỏi của cậu.
_ Và…không đơn giản chỉ muốn tôi đến góp vui thôi có phải không? Quốc Thiên?
_ Woaaa!!! Hay đấy!!… không ngờ nhóc vậy mà lại rất tâm lý nha!!! Cứ tưởng nhóc chỉ biết nhìn mọi chuyện theo một hướng thôi chứ!!! Từ từ cũng khôn ra chút rồi!!
Không trả lời hay hỏi thêm câu nào, cũng chẳng thèm để mắt đến hắn, cậu quay người bước thẳng vào trong. Bỏ lại một Quốc Thiên tràn đầy phấn khích!
“ Mình đón không sai mà! Đã có chuyện xảy ra rồi, và mình thì chính là nguyên nhân. Chẳng phải bác ấy đã biết chuyện của mình và anh rồi sao?… vậy tại sao bác ấy còn muốn tiếp cận mình?
Còn Quốc Thiên nữa, anh ta biết rõ mọi chuyện vậy mà cứ vờ như không, thật sự anh ta là người như thế nào?…
Mình nhất định sẽ tìm hiểu rõ, anh không từ bỏ thì mình cũng không buông tay đâu!!”