Đằng sau lời nói... - Chương 33
Chap 33
Nhìn phần cơm trước mặt mà cậu thở dài thườn thượt , miệng cậu mấy ngày nay đắng chát, nuốt thứ gì vào cũng đều thấy vô vị, đã vậy bao tử của cậu cũng bắt đầu đòi biểu tình. Nên Có cố lắm, cậu cũng chỉ được vài muỗng qua loa cho có hình thức.
Mà cái chính là cậu chẳng để tâm đến mình có đói hay không, sức khoẻ đã như thế nào rồi. Vì hiện tại cậu đối với mọi việc xung quanh đều không có chút quan tâm, muốn ra sao thì ra, cậu chán lắm rồi.
_ Mày ăn đi Hàn! Mấy ngày qua tao thấy mày không có ăn uống ra hồn đâu nha! Đổ bệnh xuống là chẳng ai lo đâu đó!!!
Thấy cậu có vẻ không muốn động đũa, Thái ngồi đối diện nhìn vậy mà lắc đầu nhắc nhở cậu.
_…..Mà…mày với ông Quân có chuyện gì àh? Kể tao nghe đi, dấu mãi trong lòng chịu không nổi đâu!
_………..- cậu im lặng mà cho muỗng cơm vào miệng.
_.Haiizz! Tuỳ mày thôi, tao không ép, lúc nào mày sẵn sàn thì cứ nói cho tao nghe. Biết đâu tao giúp được mày!
_….Ổng..ổng sắp lấy vợ!
_….Khụk!! Ặk!! mày…Kụhk!! Mày…mày NÓI GÌ??? -Thái mém chết sặc với lời của cậu.
_………..- cậu thì vẫn tiếp tục cho nhanh cơm vào họng mà nuốt trọng.
_ Nè!! Mày trả lời tao đi chứ! Sao ăn dữ dzậy, lúc cần lại chẳng thấy ăn! Ông Quân lấy vợ là sao?
_…Thì ổng lấy vợ thôi, có gì đâu mày ngạc nhiên!
_ Mày tỉnh quá haa!! Có gì đâuuu!! Vậy còn mày, ổng vứt đi đâu!!- Thái khá bực với thái độ của cậu.
_ Thì ổng chỉ coi tao như đứa em trai thôi! Và việc ổng lấy vợ thì vui mà!!
_ Mày nói chuyện cho đàng hoàng coi! Ổng coi mày là em trai hồi nào? Ai nói? Hay tự mày suy diễn??
_…Chính miệng ổng nói!!-cậu nói mà không rời mắt khỏi dĩa cơm.
_…..Gì??…Ông Quân Ákk!! Tao không tin! Tuy tao không biết rõ mối quan hệ giữa mày với ổng đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện và cử chỉ của ổng là tao biết ổng có tình cảm đặc biệt với mày. Nếu thật sự là ổng nói như vậy, thì tao tin chắc đã xảy ra chuyện gì đó!!
_….Tao không biết!
_ Mày đừng có như vậy Hàn àk! Mày có tình cảm với ổng thì mày phải tìm hiểu mọi việc cho rõ ràng, mày chỉ nghe ổng nói mà không chịu nghĩ kỷ lại mọi việc, thời gian qua ổng đối xử với mày ra sao thì mày là người hiểu nhất! Đừng mù quáng mà áp đặt ý nghĩ đó cho mình chỉ vì một câu nói chưa rõ nguyên nhân
_…..Nguyên nhân gì nữa? ổng đã thừa nhận mà.!!…..
_ Mày im! Nghe tao nói!
_………..
_Lúc đầu tao cũng khá bất ngờ về mày với ổng, nói thật là tao đã tính ngăn cản mày rồi đó! Vì tao nghĩ…tình yêu đồng giới như mày thì chẳng bao giờ bền vững cả, thậm chí có nhiều người tìm đến nhau chỉ là để thoả mãn vấn đề về dục vọng thôi!
_……mày!!- cậu khá bất ngờ trước những lời của Thái.
_ IM!!
_ Nhưng không ngờ là Phụng còn biết trước tao, cô ấy bảo tao cứ để yên cho mày với ổng chứng minh cho tao thấy, những gì tao nghĩ là hoàn toàn sai. Phụng nói không phải ai cũng vậy, có rất nhiều người đến với nhau từ sự chân thật của tình yêu và họ cũng đã ở bên nhau mãi mãi.
_………..
_ Mà thật, qua thời gian vừa rồi, tao nhận thấy ông Quân rất thương mày đó, thậm chí còn rất yêu nữa là khác. Và tình yêu đó thì xuất phát từ tấm lòng của ổng đấy, không có sự toan tính hay dối trá gì đâu. Ổng là thật tâm đó Hàn àh! Tao tin mày và ông Quân là đã thật lòng đến với nhau. Và tao bây giờ thật sự mong mày được hạnh phúc với ổng.
_……Tao…
_ Còn việc ổng nói chỉ xem mày như đứa em, thì tao khuyên mày nên coi lại đi. Chứ tao thấy không có người anh nào mà đối xử với em trai mình như ổng, huống chi là mày có phải em ruột ổng đâu, mày đừng nhất thời xúc động mà nghĩ không thông mọi chuyện. Mày làm vậy là tội cho ông Quân….
Ngồi nghe Thái nói rất nhiều, mà không biết cậu có ngộ ra điều gì hay không, chỉ thấy cậu vẫn bình thản mà cố nhét những thìa cơm vào họng, lúc này chẳng ai nhìn được cậu đang nghĩ gì trong đầu cả.
Chỉ đến khi mọi người đều trở lại làm tiếp công việc, thì cậu lẳng lặng mà đi ra ngoài. Rất lâu sau cậu mới lấy chiếc di động của mình ra và gọi cho anh:
[ Tôi nghe đây Hàn! ]
[……Tôi!!..]
[……….]
[ …Tối nay…anh gặp tôi được không?]
[…Tối nay tôi bận rồi, xin lỗi cậu!!..]
[………….]
[……Được rồi! …Chiều nay tôi sẽ cố gắng gặp cậu! nhưng chỉ một lát thôi, thật sự tối nay tôi có việc rồi!]
[ ừm!.. vậy sáu giờ tôi đợi anh ở quán Nốt Trầm!!]
……..
Vẫn chưa hết ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của cậu, anh không nghĩ cậu sẽ gọi cho anh trong thời gian sớm như vậy.
Thoạt đầu khi nghe cậu nói muốn gặp anh, thật sự anh mừng muốn nhảy lên được. Nhưng anh lại kịp nhớ tối nay mình phải gặp gia đình của Mỹ Kiều, thế nên đành phải bấm bụng mà từ chối cậu.
Vậy mà chỉ nghe cậu im lặng không đáp, tim anh lại nhói lên. Cầm lòng không nổi anh vội vã thay đổi câu trả lời và đồng ý ngay với cậu.
Mặc cho thời gian gặp nhau rất ngắn, nhưng anh biết chắc là cậu có chuyện quan trọng mới hẹn gặp anh. Chứ bình thường với cá tính của cậu, thì anh biết khó mà mong chờ một tin nhắn từ cậu.
Thôi thì anh đành phải tranh thủ cho hai bên vậy, hi vọng lần này anh không làm ba mình nổi giận, vì như thế thì cậu sẽ gặp nguy mất.
Nhưng khổ thay, người tính thì làm sao qua được lão thiên gia kia.
Anh đã đến chổ hẹn theo như lời cậu, vậy mà ngồi đợi mãi cũng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.
Nóng lòng anh liên tiếp gọi điện cho cậu, nhưng đáp lại vẫn là những hồi chuông kéo dài trong vô hạn.
Đã xảy ra chuyện gì, sao cậu không nghe máy? hay …cậu quên cuộc hẹn với anh?
Không! cậu không bao giờ như vậy, dù là hẹn với ai đi nữa cậu luôn giữ lời, nói chi đây là hẹn với anh chứ không ai khác.
Vậy…chỉ còn trường hợp kia! Cậu đã xảy ra chuyện…
……….
Anh lao ngay ra chiếc xe mà phóng tới nhà cậu với tốc độ nhanh nhất có thể. Trong anh bây giờ như có hàng ngàn con kiến đang bò, nổi sợ đang xâm lấn tâm trí anh thấy rõ.
Bất chợt chuông điện thoại của anh reo lên.
Là số của cậu!
[ Hàn!! cậu đâu rồi? sao không đến chỗ hẹn]
[……..] – bên kia vẫn im lặng, điều này càng làm anh lo sợ hơn.
[ HÀNN!! Cậu sao vậy? nói gì đi chứ. HÀN ÀH!!!]
[…tôi…tôi không khoẻ…anh…anh đừng đợi…về đi!]
[ Hàn! HÀNN!!! Alô! Alô!!]
_ KHỈ THẬT!!- anh điên tiết lên vì mất liên lạc với cậu.
Giờ thì anh khẳng định rồi, cậu đã xảy ra chuyện gì đó, anh nhận ra giọng cậu rất yếu trong điện thoại. Điều này càng làm anh mất bình tĩnh hơn, anh chỉ biết lao nhanh về hướng nhà của cậu.
…………..
Không quá lâu anh đã có mặt trước nhà cậu, căn nhà tối đen, không có lấy một ngọn đèn, chẳng lẽ cậu không có nhà?
Anh đang tính bước vào trong xe để đến nơi khác tìm cậu, thì bỗng dưng một tiếng động vọng ra từ phía trong nhà. Giật mình, anh quay lại nhìn kỹ thì phát hiện cửa nhà cậu không hề khoá. Vậy ra cậu đang ở trong đó! Đứng gọi mãi chẳng thấy có chút động tĩnh nào, anh điên người mà trèo nhanh qua cánh cổng đầy kẽm gai kia, mặc cho mình đang bị chúng đâm phải không ít.
Cũng may là cửa trong không khoá nên anh dễ dàng mà vào được nhà cậu. Nhanh tay mò tới công tắc, anh bật sáng ngọn đèn lên.
Ngay lúc này hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là cậu, cậu đang nằm la liệt dưới nền nhà lạnh lẽo, xung quanh là những mãnh vỡ của chiếc bình hoa, chắc do lúc ngã cậu đã va phải chúng và nhờ vậy mà anh mới biết được chuyện đang xảy ra.
Anh lao nhanh tới bên cậu, vòng tay nâng nhẹ người cậu lên:
_ HÀN!! Hàn àkk!! Em sao vậy? em cảm thấy thế nào??- anh liên tục lay mạnh người cậu.
Cả người bị anh lay liên tục, từ trong cơn mê, cậu cố gắng mở mắt nhìn anh, một lời cũng không nói nổi, cậu chỉ biết cắn răng mà nắm chặt lấy ngực áo anh.
Nhìn cậu như vậy, anh chẳng chờ đợi gì thêm. Bế hẳn người cậu lên, anh lao ngay ra khỏi nhà và chạy thật nhanh ra đường cái mà bắt ngay một chiếc Taxi rồi hướng thẳng đến bệnh viện.
Lúc này thật sự anh không lái xe nổi, nhìn cậu như vậy kêu anh lái xe thì chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi. Vòng tay mình đỡ lấy tấm lưng cậu, anh siết chặt cậu vào lòng hơn. Anh đau đớn mà nhìn vào gương mặt đang ngày tái nhợt đi.
_ Hàn àh! Cố lên em , sắp tới rồi em, sẽ ổn thôi! Cố gắng lên em! – vừa nói anh vừa liên tục lên hôn trán cậu.
_…..an.hh..ơii!!…e.em..đauu ..lắm!..đau lắm!!..Quân Ơii!.
Lòng anh quặn thắt lại khi nghe tiếng rên rỉ yếu ớt xen lẫn sự nức nỡ từ cậu. Giờ đây anh chỉ biết đan chặt bàn tay của cậu và anh lại mà thôi, chặt nến nổi anh hi vọng nó sẽ chuyền được chút hơi ấm vào cậu, sẽ giúp cậu giảm bớt nổi đau đang gánh phải.
………….
Đưa cậu vào ngay phòng cấp cứu, anh như nổi điên lên vì thái độ khá thờ ơ của những y bác sĩ nơi đây. Gì chứ! Người ta đau đến độ ngất lên ngất xuống mà họ thì lại làm gì?
Cứ bảo anh phải thế này thế kia, làm thủ tục này nọ. Mà anh có rời cậu được nữa bước đâu. Cứ nhìn tay cậu giữ chặt lấy anh thử hỏi sao anh rời cậu nổi. Nhìn cậu nhăn mặt, cắn răng mà chịu đựng cơn đau, anh xót xa không chịu được.
_ MẤY NGƯỜI LÀM CÁI KHỈ GÌ VẬY HẢ? MUỐN EM ẤY PHẢI ĐAU ĐỚN HƠN MỚI CHỊU NGÓ TỚI SAO???
Chẳng kiêng nể nữa, anh quát thẳng vào mấy tay bác sĩ và y tá luôn.
_ Anh bình tĩnh đi, chúng tôi không phải chỉ có mỗi một bệnh nhân, đã kêu anh đi làm giấy tờ mà anh còn ngồi đây thì trách ai chứ- một y tá tiếp lời anh.
_ ĐƯỢC!! Tôi cũng nói thẳng luôn, em ấy mà có chuyện gì? Ngày mai các người còn ở đây thì tôi đi đầu xuống đât. Còn nữa cứ ngồi chơi xơi nước đi, sau đó làm ơn gọi giúp tôi viện trưởng Đặng Thế Giang ra đây!
Chờ chỉ có vậy, vừa nghe cái tên anh nói ra, không cần thêm phút giây nào, tất cả y bác sĩ đang có mặt lập tức đến ngay chổ cậu rồi nhanh chóng xem xét bệnh trạng.
_ Dạ!..mờ..mời anh ra ngoài cho, chúng tôi cần khám cho bệnh nhân.
Nhìn đám người lăn săn kia mà anh nổi điên lên được, tức mình anh bỏ ra ngoài ngồi chờ dù chẳng muốn bỏ cậu trong đó một mình . Nhưng vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại lại reo.
Nhìn vào màn hình mà anh thất thần, điếng cả người.
Nuốt khan trong họng, anh nhấn nút nghe.
[ Mày! Cái thằng kia, mày muốn ba mày ra tay mày mới chịu ngoan ngoãn phải không? Ba cho mày cơ hội cuối! lập tức về đây ngây!!]