Đằng sau lời nói... - Chương 32
Chap 32
Cầm trên tay một cuốn sách, ông dựa người vào chiếc ghế gỗ quen thuộc của mình. Lúc này ông cần được thư giản tinh thần cho thoải mái, bởi mấy ngày qua đầu ông cứ như dây đàn.
Vậy mà khi mở cuốn sách ra, lật từng trang trước mắt mà tâm trí ông vẫn cứ để ở nơi thằng con mình. Thì thử hỏi có chữ nào trong cuốn sách đó giúp ông thư giản được đây?
Chưa bao giờ ông phải mệt mỏi như lúc này, tính ra ông cũng đã ngoài năm mươi rồi chứ có ít gì nữa đâu, vậy mà bây giờ ông vẫn phải gồng mình mà gánh vác mọi thứ, từ nhỏ đến lớn trong gia đình và kể cả ngoài xã hôi.
Thế mà có ai hiểu cho ông đâu, thằng con trai duy nhất bây giờ cũng quay lưng với ông rồi, chứ nói gì là nó giúp ông một tay.
Lo cho nó tất cả mọi thứ đều chu toàn đến hoàn hảo, vậy mà nó có mang ơn ông đâu, thậm chí còn tìm cách quật lại ông nữa chứ.
Lắc đầu đầy chán nản, bỏ cuốn sách xuống ông nhấm mắt mà cố tịnh tâm lại. Quả thật mọi việc ngày càng đi quá xa rồi, có thể đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông luôn đó chứ, xem ra ông đã đến tuổi phải an nghỉ rồi…
…..
_ Ba cho gọi con có việc gì không? – anh lên tiếng khi vừa vào thư phòng.
_ Ưhm! Mày ngồi đi!…mai nhà ta gẽ gặp bên thông gia và chính thức bàn chuyện kết hôn đó! Mày lo mà sắp xếp mọi thứ đi.
_ ……….
_ Lần này ba không muốn mày dở trò gì nữa đâu! Chắc mày không quên lời ba nói hôm trước chứ?
_ Dở trò sao?. HA! Ai mới là người đang dở trò vậy hả ba?. Đừng nói ba vì cuộc hôn nhân này, mà đánh đổi gần một nửa số cổ phần của tập đoàn đó?
_ …Thì sao? ..Giá cổ phiếu của ta trên thị trường đang có xu hướng giảm xuống. Và nếu tin tức chúng ta kết thông gia với bên Phương Thịnh được lan truyền, thì sẽ phần nào rất có lợi cho chúng ta, thậm chí còn tạo thêm một bước vững trên thương trường nữa đó con trai ah!
_ Mặc cho đằng sau là Mỹ Kiều đang muốn thâu tóm số cổ phần đó hay sao?- anh khinh khỉnh mà hỏi ông.
_ Về chuyện đó…Trước sau gì thì Mỹ Kiều cũng là dâu nhà này, thì đều đó cũng chẳng đáng ngại. Mặc khác, bên Phương Thịnh đã nhún tay vào thì chúng ta cũng khó mà đỡ nổi. Mà dù gì, sau này con cũng là con rễ duy nhất của tập đoàn Phương Thịnh đó thôi. Xét về mặt nào chúng ta cũng có lợi. Hửm!
_….. “ Haa!! Lần này ông quá ngây thơ rồi đó, để tôi coi đến lúc đó, cái lợi mà nói có còn không??..cứ chờ đó đi, người cha đáng kính àh”
_ Được rồi, cứ như đã nói, bắt đầu từ ngày mai hai bên sẽ tiến hành lo lễ cưới cho hai con. Còn con! đừng nổi hứng mà xáo trộn mọi chuyện đó! Hãy nhớ, ba lúc nào cũng theo sát phía sau con và cả người đó nữa.
_ Con hỏi ba một cậu! cuối cùng thì hạnh phúc của con và tập đoàn Đặng Gia, cái nào quan trọng hơn? – anh nói từng chữ mà hỏi rõ ông.
_….Tất nhiên! hạnh phúc của con là quan trọng, nhưng…con sẽ chẳng có hạnh phúc nếu tập đoàn Đặng Gia không đứng vững trên thị trường.
_……Được! như ba nói, con sẽ đính hôn!… Và con! Cũng nhắc nhở với ba, đừng đụng tới Hoàng Hàn dù chỉ là một sợi tóc. Chỉ cần ba có một chút động ý thôi, thì con sẵn sàn lật ngược thế cờ lại đó!
_………….
Câu cuối cùng vừa được nói ra, thì anh cũng lập tức quay lưng bước ra khỏi phòng. Và anh đâu hay biết, lời nói đó đã khiến ba anh nổi giận đến mức nào.
Xô bỏ hết mọi thứ trên bàn, khuôn mặt giờ đây của ông đỏ cả lên vì nỗi tức giận.
Nói đi nói lại, thì thằng con ông vẫn chỉ làm mọi việc vì cái thứ không ra gì đó. Nó chẳng bận tâm đến Đặng Gia này lấy một chút nào, chỉ có biết thứ nó yêu và thứ nó muốn mà thôi.
“ Lần này ta không mạnh tay với con, thì xem ra con vẫn chưa biết thế nào là quy cũ…Hoàng Hàn, xin lỗi cậu rồi! Ta không để tâm đến cậu, thì thật sự không được mà.!!…”
———————-
Trở lại với Quốc Thiên. Hiện giờ hắn ngồi nhìn người trước mặt mà thầm than dài trong lòng. Còn người đó thì đang vô tư mà tuỳ tiện coi căn nhà của hắn không khác nào là nhà của chính mình.
Gì đây? ở đâu mà ra cái thứ không mời cũng đến đòi nợ thế này?
——- flash back——-
……..
* Kéttt* Bỗng một chiếc xe từ phía sau lao đến và dừng sát ngay chân hắn, khiến hắn được một phen hồn vía lẫn lộn.
Từ trong chiếc xe, một thanh niên dáng người cao lớn bước nhanh ra ngoài, vòng tới bên hắn và….
* BỤPP!!*
Chưa hiểu trời trăng gì vừa mới xảy ra với mình, hắn đã ăn ngay một cú đánh vào mặt mà loạng choạng ngã nhào vào thân cây bên đường. Xem ra, hôm nay là ngày rất tốt với khuôn mặt của hắn mà.
Đang sôi máu trong mình vì chuyện của cậu, lại tiếp tục nhận một cú trời giáng như vậy. Hắn thật sự nổi điên mà đứng phắc dậy, lao đến cái kẻ đã giúp hắn bùng phát cơn thịnh nộ mà cho ngay một cước.
Nhưng….
Lại một lần nữa trong ngày, hắn buột phải cắt ngang hành động của mình lại, và hắn đứng hình nhìn người trước mắt.
_Sao? Không tiếp đi? Thẳng một cước mà đá văng thằng này ra kia! Hửmm???-một giọng nói khá chanh chua.
_….e..emm..sao …sao lại..ở đây? -hắn trố mắt nhìn người đó!
_ Tôi không ở đây để anh tha hồ đi cưa cẩm mấy thằng khác àh! May mà tôi nhìn thấy, chứ không còn lâu anh mới nhận mình là kẻ lăng nhăng!
_ Anh hỏi SAO EM LẠI Ở CÁI NƠI NÀYYY??
_ ANH LÀM GÌ MÀ LỚN TIẾNG VẬY HẢ! TÔI VỀ ĐÂY KHÔNG ĐƯỢC SAO??- một chất giọng rất thánh thót.
_ Vậy em về đây làm cái quái gì??
_ Anh bỏ rơi tôi bên đó mà về đây đi đú với trai, anh hỏi tôi về đây làm gì àkk?? HẢ??
_ Này! Ăn nói đàng hoàng nhá! Tôi không đi cưa cẩm hay chè cháo gì với ai hết. Mà nếu có thì liên quan gì tới em. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!
_ Đó là chuyện của anh, kết thúc hay không là chuyện của tôiii??
_ THẾ SAO EM ĐÁNH TÔII???
_ CÒN HỎI NỮA HẢ?? AI BỎ RƠI TÔI RỒI VỀ ĐÂY ĐI CẶP VỚI TRAI!!!
_ …….-hắn chỉ biết thở dài cho câu trả lời đó mà thôi.-…Mà! Làm sao? lại biết tôi ở đây mà em tới vậy?
_ ….Anh ..Anh Quân chỉ cho em!!!
……
———-End flash back——–
……..
_ Mà này! Anh khai đi, người lúc nảy là thằng nào? Sao anh đưa nó về?
_ Đồng nghiệp!
_ Anh đừng có chối! đồng nghiệp gì mà đưa về tận nhà rồi còn đứng đó tát yêu nữa là sao?
_…Em có thần kinh không Jus? Nhìn mặt anh ra như vậy, mà em nói đó là tát yêu sao?
_…….Ai biết! anh rất thích bạo lực mà!
_ Em được thằng Quân chỉ chổ mà không thắc mắc gì sao? Nó nhờ anh chở người yêu của nó về nhà giùm, và đó là người em đã thấy!
_ ………- Jus cúi mặt xuống.
_ Mà sao thằng Quân lại gặp em vậy? Nó với em nói chuyện gì mà em lại về đây? -hắn nghiêm túc hỏi Jus.
_…Thì..em biết anh ở đây nên qua thăm anh, tại em nhớ…
_ Thôi! Chuyện đó để sau? Anh muốn biết, sao Quân lai gặp em kìa???
_ Thì anh ấy qua tìm Steven, nhân tiện gặp lại em nên hỏi thăm đôi chút.
_ Em nói…Quân qua tìm anh của em sao?-hắn nhíu mài hỏi nó.
_ Phải! nghe đâu hai anh ấy đang hợp tác làm gì đó? em cũng không rõ!
_…………..
_ Mà em ở nhà anh thời gian này nhá! Khách sạn ở bất tiện lắm, với lại…em cũng nhớ…
_ Tuỳ em!!
Không để Jus nói ra câu cuối, hắn đã quay lưng bước vào phòng. Thật ra thì hắn cố tình không muốn nghe Jus nói lời đó. Hắn biết tại sao nó lại ở đây, và nó muốn gì. Nhưng giữa hắn với nó, bây giờ chỉ còn là quá khứ.
Trước kia hắn và nó quen nhau, nhưng chỉ được một thời gian thì hắn đề nghị chấm dứt. Với hắn thì bao giờ cũng vậy, chỉ quen chơi cho đỡ chán mà thôi, phần nào cũng giúp hắn giải quyết những yêu cầu về sinh lý. Chứ đối với hắn, thì tình yêu là từ không được định nghĩa.
Còn Jus, hăn biết là nó đã yêu hắn rồi, và nó không như những người mà hắn đã quen. Jus yêu hắn, nhưng nó cũng không từ bỏ tình yêu với hắn một cách dễ dàng, ít nhất là cho tới bây giờ.
Justin là người Việt, nhưng nó đã sang Mỹ ngay từ nhỏ và cũng đã nhập quốc tịch bên đó. Jus có một gia đình rất bề thế bên đó. Và hắn quen được nó cũng nhờ vào mối quan hệ trong công việc giữa anh nó và hắn.
Do qua bên đó lúc còn khá nhỏ, nhờ vậy mà Jus sỡ hữu một ngoại hình khá hoàn hảo, ngoài ra gương mặt của nó thì có nét lai giữa hai quốc gia và đó cũng là điều thu hút đặc biệt ở nó.
Nhưng biết sao đây! hắn đã chán rồi thì cho nó có như thế nào thì vẫn là số không trong mắt hắn thôi.
Mặc kệ cho nó muốn gì? Đeo bám đến đâu, chỉ cần một thời gian nữa là hắn đảm bảo sẽ dứt được cái đui này ra.
Bây giờ thứ mà hắn có hứng thú và quan tâm hàng đầu, đó là những người mà theo hắn là các diễn viên chính cho màn kịch đầy sức hấn dẫn và gây cấn, mà hắn đang theo sát suốt thời gian qua…
“ Steven???…chú em đang muốn bày trò gì đây? làm gì mà phải hợp tác với tên Steven kia?…Cuối cùng thì chú em muốn làm gì??
Còn nữa, chú dụ dỗ người tình một thời của tôi về đây là có ý gì?….chẳng lẽ chú muốn…..HA! Được lắm chú em, chú muốn đấu với cả tôi luôn đó àh!!..Tốt!!.”