Đằng sau lời nói... - Chương 31
Chap 31
Sau một ngày dài với quá nhiều cảm xúc xảy đến với cậu, về tới ngôi nhà của mình mà người cậu giờ như muốn lã đi vì đã không còn chút sức lực nào để chống đỡ thêm nữa.
Vừa mở cánh cửa chính, tính nhấc chân bước vào trong thì cậu khựng lại mà nhìn quanh ngôi nhà. Căn nhà chưa được thắp sáng, nên vừa nhìn vào là cậu chỉ thấy bóng tối bao quanh mọi thứ, không khí tĩnh mịch và lạnh lẽo đến rợn người.
Không thêm một bước chân nào tiến vào trong, chán nản cậu đưa tay đẩy cánh cửa rồi khoá lại, xoay lưng đi và rời khỏi ngôi nhà của mình.
Trước kia cậu sợ bóng tối, bây giờ lại càng sợ hơn. Dù có bật sáng bao nhiêu ngọn đèn, thì cậu cũng chỉ thấy một mảng tâm tối quấn lấy mình. Thật sự, cậu rất sợ khi phải ở nhà vào lúc này, vì như vậy sự cô đơn sẽ khơi lên những nỗi đau đớn mà dày vò cậu mãi thôi…
.………
Mãi lang thang với chiếc xe của mình, đến khi mọi con đường của thành phố gần như cậu đều đã đi qua. Thì giờ đây, trước mắt cậu là nơi đã từng có những kỉ niệm sâu sắc nhất giữa hai người.
Quán Cà phê Nốt Trầm!
Đầu tiên lựa cho mình chổ ngồi quen thuộc, tiếp đó cậu gọi một ly rum đỏ, sau cùng là lướt nhìn xung quanh mọi thứ. Cậu nhận thấy hôm nay quán cũng khá đông, chỉ còn một vài bàn trống thôi, nhưng không vì vậy mà mất đi không gian yên tĩnh của quán.
Đảo mắt một vòng thì cậu dừng lại bên chiếc đàn Piano màu đen, được đặt ngay giữa quán. Nhìn nó mà ngực cậu quặn thắt lại, nổi đau lại dấy lên trong tim cậu. Đau đến ứa nước mắt, khó khăn lắm cậu mới nuốt khan mà kiềm lại cảm xúc của mình.
Biết là đến đây sẽ như thế, nhưng sao cậu cứ ương bướng mà cố đi vào. Có lẽ cậu muốn chính mình đối mặt với sự thật, rằng anh không yêu cậu và anh sắp thuộc về một ai đó.
Cậu chỉ là thằng con trai được anh thương hại mà bố thí cho cái gọi là tình anh em. Và điều đó thì cậu chẳng cần, thà là không gặp anh hay biết anh ngay từ đâu thì còn tốt hơn nhiều, ít ra đâu phải như bây giờ là một kẻ yêu và một người thương hại…
Càng nghĩ cậu càng đau, mà càng đau thì cậu lại càng mượn rượu để giảm bớt nỗi đau đó đi.
Nhìn người đang chơi đàn mà cậu cứ như nhìn thấy anh, hình ảnh ngày nào anh ngồi đàn cho cậu nghe những thanh âm dịu dàng và sâu lắng… “đâu mất rồi…hả Quân!”
Mệt mỏi, cậu nằm dài ra bàn mà ngắm nhìn người đó đang dạo những khúc đàn tẻ nhạt và vô vị. Khoé môi cậu cong lên nở một cười chua xót.
Không rõ đây đã là ly rượu thứ mấy, mà sao cậu thấy nó đắng quá lại chát vô cùng…nhưng…nó lại hợp với tâm trạng lúc này của cậu…
……….
Và cậu mãi để nỗi đau buồn đó, nhấn chìm chính mình trong những dòng cảm xúc. Vì vậy mà cậu đã không bao giờ biết rằng, ở nơi khuất của một góc nhỏ trong quán. Anh đang ở đó, đang ngồi nhìn tấm lưng nhỏ bé của cậu, mà anh thổn thức từng giây từng phút.
Nắm chặt bàn tay như đến bật máu, anh cố gắng không để mình lao đến rồi ôm trọn cậu vào lòng cho thoã nỗi mong nhớ, nỗi khác khao của tình yêu…
Anh biết chứ, hiểu rất rõ nữa là khác! lúc này cậu đang nhớ và rất cần có anh. Nhưng…cậu càng yêu anh bao nhiêu thì cậu lại càng thất vọng về anh bấy nhiêu…
Anh làm tổn thương cậu mà, anh đã phũi bỏ tấm chân tình mà cậu dành cho anh rồi. Có hối hận cũng không thể được, lời đã nói ra thì làm sao lấy lại đây?…
Nhìn cậu như vậy mà anh thật sự rất hận bản thân mình..
“ Mày thằng tồi, thằng khốn nạn mà! Mày cao thượng lắm hay sao mà đòi bảo vệ em ấy, để rồi chính mày, là kẻ đã tạo ra những nỗi đau xé nát tâm hồn mà em ấy phải chịu đựng…
Đáng chết mà!!!.. làm sao em mới thôi đau lòng vì anh đây Hàn? em chỉ cho anh biết đi…nhìn em như vậy anh đau lắm, đau đến tâm can như muốn phế nát đi. Không lẽ anh đã sai lầm sao Hàn?…
Xin em, xin em lần này nữa thôi Hàn àh!. Chỉ duy nhất lần này nữa thôi, nếu anh làm được điều đó, chắc chắn anh sẽ quay về tìm em. Chỉ là.. em có chờ anh được không, có tha thứ cho anh không?
Lúc đó, người lựa chọn sẽ là em. Và anh tin vào lựa chọn của em, dù như thế nào anh cũng chấp nhận. Bởi anh biết, khi anh có em là anh có tất cả, và khi anh mất em thì anh cũng chẳng thiết gì với cuộc đời này nữa…
Anh yêu em! người nắm giữ con tim này của anh..!!! ”
——————-
Cậu loạng choạng bước ra khỏi quán khi đêm đã khá khuya. Và khi cậu đang dẫn chiếc xe của mình chuẩn bị đi về nhà, thì bỗng có người đã giữ tay cậu lại.
_ Hey nhóc! Say rồi àh, để tôi đưa nhóc về!!
_…??..-cậu nhìn người trước mặt mà ngạc nhiên- ..anh!! .sao anh ở đây???
Mặc dù cậu đã là ngà vì men rượu, nhưng vẫn khá tỉnh để nhận biết người trước mặt là ai.
Chính hắn! Một Quốc Thiên đang đứng trước cậu, và vì một lý do nào đó hắn đã có mặt ngay lúc này.
_ …Ờh! thì..đi uống nước với bạn nên gặp nhóc ở đây nè. Mà thôi, đưa xe đây tôi chở nhóc về!
_ …Không cần!..-cậu đẩy tay hắn ra- Tôi chưa quên việc lần trước đâu!!!
_ Êh!! Đừng có phụ lòng tốt của tôi nhá! Sức chịu đựng có hạn ĐÓ!!- nói rồi hắn dành lấy chiếc xe và leo lên ngồi.
_ …XUỐNG XE!!!
_ KHÔNG XUỐNG!!
_ TÔI NÓI ANH XUỐNG XE!!!
_ ………-hắn vẫn cứ trơ ra.
_…ANHH!!!….được tuỳ anh.!
_…?…..
Hắn ngạc nhiên khi thấy cậu thay đổi thái độ một trăm tám mươi. Mà kệ, sao cũng được, đưa cậu về nhà càng nhanh thì càng khoẻ. Hắn đợi cậu leo lên, rồi phóng xe hết tốc độ mà chạy cái vù về hướng nhà cậu.
Còn cậu thì lúc này mệt lắm rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà tranh co với hắn nữa, đã hai ngày nay cậu có ăn cái gì cho ra hồn đâu, vậy mà vừa rồi còn nốc cạn mấy ly rượu hỏi sao cậu chịu cho nổi.
Mặc hắn muốn chở đến đâu thì đến, cậu vẫn ngồi im mà đưa mắt nhìn con đường đang lao đi. Gió thổi táp vào mặt rát buốt, mắt cậu thì cay xè mà đôi môi cũng đã tái nhợt…
_ Vô đi, tôi về!!! -hắn nói khi dừng xe trước nhà cậu.
_….??…còn..còn xe tôi, đưa đây!
_Trời đất!! Nhóc nghĩ sao mà đòi xe lại vậy? tôi đưa nhóc rồi tôi về bằng gì? …Trời ới!! nhìn nhóc như vậy mà có người nói nhóc xỉn mới lạ đó!!!
_ Kệ tôi! Ai kêu anh đòi đưa tôi về, trả xe đây! anh đón taxi về đi! Mai tôi còn đi làm nữa!
_ ÊH!!! Nghĩ sao giờ này còn taxi hả nhóc con!!.-hắn bắt đầu điên tiết lên.
_ Mặc anh!..TRẢ ĐÂY!!- còn cậu cũng đang lên máu.
_Shittt! Nghĩ sao thằng em họ tôi yêu cái thư như nhóc không biết!
_ …gì? Anh nói gì? Anh nói lại coi?-cơn giận đang lấn át tâm trí cậu.
_ Tôi nói không hiểu sao thằng Quân nó…*Bốpp!!* -cậu đánh vào mặt hắn.
_ Tôi cấm anh xúc phạm đến chúng tôi!! Anh không có…*Bốpp!!* và hắn đánh trả lại cậu.
_ Nhóc đừng tưởng đánh tôi được một lần là có lần thứ hai nha. Tôi cảnh cáo…*CHÁT!!*
_ Anh dám đánh tôi sao?? -cậu sôi máu luôn rồi- Từ nhỏ tới lớn chưa ai dám…*Cháttt!*
“ xem ra thằng nhóc muốn chút bầu tâm sự lên mình đây mà.!”
_ Tôi vẫn cứ đánh đấy thì sao? nhóc làm gì được tôi… * BỤP!!*
_ ….tôi làm vậy đó, được chưa??- giọng cậu đã run run.
_ KHỉ THẬT!! Nhóc!!!…- ngay khi hắn tính dơ tay cho cậu lại một cú thì…
Trước mặt hắn là hình ảnh của cậu đã nhắm chặt mắt lại, mà chờ đợi cái bạt tay từ tay hắn. Nhưng không chỉ vậy mà đủ để cho cánh tay đó bất động trên không.
Thì ra, lúc cậu nhấm mắt lại đã vô tình, để cho giọt nước mắt của mình rơi nhanh xuống! Và hình ảnh đó lại một lần nữa làm cho hắn xao động.
Cậu khóc ư? Không! cậu không khóc, chỉ là phút nhất thời cậu đau quá, đau đến nổi chảy nước mắt thôi. Chứ cậu không bao giờ khóc trước mặt ai đâu!!..ngoài trừ…là anh …
Mà chắc là kể cả hắn và cậu, chẳng ai biết được cậu đau ở đâu mà lại chảy cả nước mắt.
Đau vì hắn đánh cậu thật àh? Không đâu vì hắn chỉ hơi dùng lực với cậu thôi, mặc cho cậu cứ xem hắn như bao cát mà thẳng tay. Chứ nếu hắn mà đánh thật, thì cậu đã nằm bẹp sau cú đầu tiên rồi.
Vậy chỉ còn lại nổi đau ở…!! Chắc chắn là cậu đau ở đó rồi, đau trong sâu tận tâm hồn của cậu.
_ Aiisssii!! Dẹp đi! Trả nhóc đó, tôi đi về!!!
Nói rồi hắn dựng xe xuống và bước thẳng về phía đường chính, còn cậu thì vẫn đừng nhìn chiếc xe với đôi mắt ươn ướt và vô hồn, đến khi cậu tự nhận thức lại thì hắn đã đi một đoạn khá xa.
Thở dài đầy chán nản, cậu lảo đảo mà dẫn chiếc xe vào nhà rồi đóng chặt cánh cổng lại. Mặc cho mọi chuyện không đơn giãn như nó đã xảy ra.
—————–
Trên con đường vắng của đêm khuya, có một người đang bước đi với tốc độ khá nhanh, điều đó có thể cho thấy người đó đang thực sự rất bực tức.
“ Khốn kiếp! làm ơn mắc quán!! Lần này mình ngu mới đi nhận lời làm chuyện bao đồng. Biết thế mặt xác thằng nhóc!!!”
Đúng là hắn đang rất tức mình vì cậu, đã có lòng đưa cậu về nhà, vậy mà một tiếng cảm ơn cũng không. Đã thế còn bị cậu tặng cho mấy cái bạt tay đau muốn sái quai hàm. Chưa hết, giờ đây hắn đang phải lết bộ cái xác ra ngoài đường cái một đoạn khá xa chứ chẳng chơi.
Cũng tại cậu lại dở cái thói yếu mềm ra với hắn, chứ không đừng có mong hắn nhượng bộ với cậu. Cứ nhìn cái mặt cậu lúc đó là hắn chẳng thể nào xuống tay nổi, khó hiểu thật.
Mà cũng kì! Trong một ngày mà cậu có thể làm lay động hắn tới hai lần, thì quả thật không biết cậu gặp may hay cậu thật sự khác với mọi người. Từ xưa đến nay, khó có ai làm hắn mất tự chủ trước cảm xúc của mình như cậu.
Vì vậy mà đó cũng chính là nguyên nhân, khiến cơn giận của hắn đang đùng đùng muốn bọc phát ra!!
…
*Kéttt* Bỗng một chiếc xe từ phía sau lao đến và dừng sát ngay chân hắn, khiến hắn được một phen hồn vía lẫn lộn.
Từ trong chiếc xe, một thanh niên dáng người cao lớn bước nhanh ra ngoài, vòng tới bên hắn và….
* BỤPP!!*