Đằng sau lời nói... - Chương 31
Chap 30
Văn phòng giám đốc.
_ Ừmm!!!.. Nhóc xong chưa? Tài liệu về dự án đã thu xếp ổn rồi chứ?
_Rồi..! anh kiểm tra lại đi, có sai xót tôi sẽ chỉnh lại ngay!
_..Ờh!!! đưa coi nào!
_ ….Vậy tôi ra ngoài! Người bên tổng sở đã sang đây rồi, anh chuẩn bị tiếp họ đi.
_ Không!..Àh, ý tôi là nhóc hãy ở lại. Tôi có thể cần nhiều thông tin khác từ nhóc, ít ra nếu bên đó muốn làm khó thì cũng có nhóc đỡ hộ tôi! Ở lại đi!!
_………
Nhìn cậu nhóc trước mặt mình chẳng có chút tinh thần làm việc, bỗng hắn cảm thấy hụt hứng phần nào. Sở dĩ hắn kêu cậu ở lại cũng vì đây là việc hắn đã sắp xếp cho cậu và ông để gặp mặt lần thứ hai.
Thấy tâm trạng cậu bây giờ mà hắn hết có hứng thú như lúc sáng rồi, thà là cậu cứ đanh đá hay lầm lì như mọi khi, biết đâu lần này bác hai hắn sẽ ra mặt thật luôn, và khi đó hắn sẽ được chiêm ngưỡng vỡ kịch hay.
Biết thế hắn đợi cậu nhóc này hết điên rồi hãy bày trò sau. Lúc trưa, hắn đến nói chuyện khi thấy cậu ngồi trầm tư một mình, tính lại chọc phá cho đỡ chán, ai ngờ lại gặp trúng giờ “linh” của cậu. Hắn được một phen hú vía.
Mà nhờ vậy hắn mới phát hiện ở cậu cũng có lúc yếu lòng như thế. Khi nhìn vào ánh mắt đó của cậu, thật sự trong hắn cũng hơi có chút xao động,.. chút xíu thôi àh.
Chứ nói hắn mà động lòng thì còn lâu! Đúng là hắn thích con trai thật, nhưng hắn chẳng có hứng thú với người đã có chủ đâu.! Vốn dĩ từ xưa đến giờ, hắn không tranh dành bất cứ thứ gì với một ai. Vì hắn biết, một khi hắn đã muốn thì mọi thứ phải tự động tìm đến hắn! Hắn luôn là người làm chủ mọi việc…
Nhớ khi đó, may là hắn nhanh trí mà vỗ vào đầu cậu cái “bốp” để hồn nhập về xác cho nhanh, cũng hên lúc đó cậu chỉ trừng mắt với hắn rồi bỏ đi, chứ nếu là bình thường, dám lắm! cậu đã cho hắn một cước rồi.
“ Kể ra, tâm trạng bây giờ của thằng nhóc như vậy mà còn phải tiếp ông già thì cũng tội tội…Mà thôi! tội gì??? Vai ai người đó diễn, càng thê lương càng hay…như vậy người xem mới thích chứ!! Hahaaa..!!”
———————–
Ông thảnh thơi mà bước về phía trước, nhìn cánh cửa gỗ đằng xa kia, trong nơi đó có người mà ông cần phải giải quyết cho nhanh, cho gọn.
Trong đầu ông lúc này chỉ duy nhất nghĩ về cậu. Làm cách nào để cậu rời xa con trai ông đây? Nếu trực tiếp kêu con trai ông phải rời xa tình yêu của nó, thôi thì để ông tự tìm cách làm cho người yêu nó phải tự ra đi.
Bởi ông biết! Con ông không đơn giản mà cho qua chuyện này, bản chất thật của nó cuối cùng cũng trỗi dạy. Rất mạnh mẽ, rất ương bướng và cũng rất nguy hiểm khi nó bất chấp thủ đoạn để có được thứ nó muốn.
Ông biết nó đang tìm điểm yếu để quật ngược lại ông, nhưng đó là điều khó có thể xảy ra. Ông còn tồn tại ngày nào thì nó cũng chỉ vẫn là con ông ngày đó mà thôi!!!
_ Chào giám đốc Thiên!- ông lên tiếng khi vừa bước chân vào phòng.
_ Ơh?..Chủ..Chủ tịch! Sao ngài lại đích thân đến đây! làm vậy cực thân ngài quá rồi!!- hắn đang đóng vai của một con nai.
_ Không có gì! Dù sao lần này cũng muốn đi khảo sát một vòng, xem tình hình hoạt động của công ty như thế nào! Yên tâm, ta không khó dễ cho anh đầu.
_ Dạ vâng! Không sao!… àh! Mời chủ tịch ngồi!
_ Được rồi!- ông hướng tới bộ bàn và ngồi xuống.
_ Chủ tịch dùng gì để cháu gọi người lấy ạh?- hắn vẫn rất lễ phép.
_ Cho ta trà đi, mà đây là?…-ông bắt đầu hướng đến cậu.
_…Dạ?..àk, đây là trợ lý của cháu…-vừa nói hắn vừa đưa tay nhắc nhỡ cậu.
Cậu thì từ nảy giờ có để ý tới ai đâu, vẫn là trạng thái thất thần như lúc ban đầu. Được hắn nhắc nhỡ, cậu mới hoàn hồn mà ngước lên nhìn vị chủ tịch của mình.
_…Ơh? …Vâng!..tôi..tôi xin lỗi! Tôi là Hoàng Hàn, rất hân hạnh được tiếp ngài.
_ Uhm! Hoàng Hàn àh? cái tên cũng rất hay đấy!….mà sao nghe cũng rất quen, ta đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải? – ông ngây thơ mà hỏi cậu.
Nghe ông ta nói như vậy, lúc này cậu mới để ý mà nhìn lại ông. Đúng là ông ta trông rất quen, cậu đã gặp qua rồi thì phải, nhưng cậu không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Cậu ngây ngốc mà nhìn ông, cố gắng nhớ lại đã gặp ông lúc nào.
Thấy cậu có vẻ không nhớ, ông đành phải mở ngỏ trước cho cậu:
_ Àh!!, hình như chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn Park Hyatt đúng không?
_……Park Hyatt…PHẢI RỒI!!!-cậu như nhảy dựng lên khi nhớ ra ông – Dạ đúng là cháu đây, hôm đó cháu uống say quá nên giờ gặp lại bác cháu đã không nhớ nổi.!!
_ Đúng là cháu rồi, chúng ta có duyên đó chứ! Thì ra cháu cũng làm ở đây à?
_ Dạ! cháu làm ở đây ạh! còn đây là sếp cháu.- cậu chỉ qua hắn- Mà bác là …Ơh! Cháu..cháu xin lỗi! Vậy ra bác…àh không, ngài là chủ tịch của tổng sở sao ạh? là..là cấp trên của chúng cháu??
_ Hahaha…! Được rồi! đừng có khách sáo như vậy, cứ thoải mái sẽ dễ làm việc hơn. Dù sao thì sếp của cháu cũng là người nhà của bác thôi mà.
_…..??……-cậu nhìn qua hắn mà ngạc nhiên không ít.
“ Thì ra anh ta là người nhà của chủ tịch, hèn gì anh ta luôn tỏ ra kêu ngạo, bất cần đến như vậy…”
Còn hắn nảy giờ thì vẫn im lặng, ngồi rung đùi mà nhìn bác hai mình tự biên tự diễn. Đúng là bác hai hắn tài thật, bộ mặt nào cũng diễn tốt hết. Hắn rất thú vị trước hình ảnh con mèo già đang vồ một con chuột như cậu đây vào trong góc cùng.
Nhìn cậu vẫn vô tư tiếp chuyện với bác hai mà hắn lắc đầu với cậu:
“ Thằng nhóc này sao mà ngốc thế không biết, đã biết được thân phận của ông già mà chưa suy ra được gì sao? đừng nói là nhóc không biết danh phận của thằng Quân đó chứ!!”
Ba người sau khi qua màn chào hỏi thì bắt tay vào công việc. Tâm trang cậu cũng khá hơn khi gặp lại người quen là ông đây mà tập trung vào công việc. Chỉ có điều, cậu chưa đủ thông suốt để suy ra một chuyện mà ngoài cả sức chịu đựng của cậu.
Và vấn đề của buổi họp mặt được sắp xếp trước, đâu chỉ đơn giản để bàn một công việc, cái cốt là ông muốn khởi động một vài thứ cần làm mà thôi.
_ Được rồi, dừng ở đây đi. Dự án lần này anh làm tốt đó! Chỉ cần chú ý đến màu sắc của sản phẩm thêm chút nữa là tốt.
_ Dạ! cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng! -hắn nhanh tay đóng tập hồ sơ lại.
_ Uhm! Vậy thôi, hôm nay dừng ở đây. Phải rồi Hàn, cháu làm ở đây lâu chưa?
_ Dạ cũng hơn một năm rồi bác, cháu vào làm lúc còn…ừm giám đốc Quân! – cậu hơi khựng khi nhớ đến anh.
_ Àhhh!! Thằng Quân đó hả! Hoá ra cháu cũng biết con trai bác đó chứ!
_..?..sao ạh?..con trai bác ák??- cậu khá bất ngờ.
_ Uhm! Là nó đó! lần trước bác nói với cháu là bác có đứa con trai đang bận công tác ở nước ngoài đó! Nó mới về được vài ngày rồi!
_…..Dạ!..-cậu vô thức trả lời ông, vì hiện giờ trong cậu đã bắt đầu hoang mang một điều gì đó mà cậu chưa xác định.
_ Ừh! Mà cháu cũng là trợ lý của nó àh?
_ ….Dạ??…dạ không! Lúc đó cháu làm trong bộ phận hành chính.
_ Ra là vậy!…mà thôi ta về đây! cũng muộn rồi. Để lúc nào đó chúng có dịp sẽ ngồi uống với nhau vài ly ha. Còn bây giờ thì ta phải đi.
_ Dạ vâng! Chào Chủ tịch!
Cả hắn và cậu cùng đứng lên chào vị chủ tịch của mình.
Ngay lúc này, khi vẩn nhìn ông, trong cậu cảm thấy rất khó chịu, điều gì đó mà cậu chưa nhớ hết được ở ông vào cái đêm đó. Và điều đó làm cậu bất an, một nổi sợ không xác định.
Và cũng không lâu để thắc mắc của cậu được hoá giải. Trước khi ra khỏi cửa, ông đã quay lại nói lời quan trọng nhất của hôm nay.
_ Phải rồi! Thiên này! Tuần tới thằng Quân nó sẽ đính hôn đó, con có rãnh thì qua giúp nó một tay đi.
_ Dạ! cháu biết mà, bác hai cứ yên tâm.
_Ừh,…mà Hàn này! Bữa đó cũng tới giúp vui với bác nha, bác rất thích cháu đấy, vì thế mà cháu đừng ngại. Cháu đến bác rất vui đó!!… Vậy đi nhá! Thôi!. chào hai đứa! -Nói rồi ông vỗ vai cậu sau đó rời nhanh khỏi phòng với một gương mặt tự đắc.
…..
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian yên tĩnh cũng quay trở lại . Hắn khoái chí mà quay sang nhìn cậu.
_ Này…!! Làm gì mà đứng đờ ra thế kia hả? làm việc tiếp đi chứ!
_…………- cậu vốn dĩ đã bất động ngay sau câu nói cuối cùng của ông rồi.
_ Hàn em!! Em nghe anh nói gì không???- hắn cố tình trêu cậu.
_…Có… thật không?? -cậu ngước lên hỏi hắn với ánh mắt vô hồn.
_ Tất nhiên! Nhóc hỏi lạ. Mà nhóc cũng chậm hiểu ghê chứ? Ngay từ đầu cũng không đón ra được?
_..ý anh là sao?
_ Thì…thì bác hai tôi là chủ tịch mà thằng Quân lại là tổng giám đốc tập đoàn Đặng Gia, đơn giản vậy mà nhóc cũng đợi bác tôi nói ra rồi cứ hết hử rồi hả?
_ Tôi không nói chuyện đó, tôi nói chuyện đính hồn của giám đốc Quân.!
_ Ngộ nhá! Nhóc còn được bác hai tôi mời tới dự mà lại hỏi có thật hay không? Vậy tôi trả lời là không, nhóc thấy thế nào? Hử??
_ Đồ điên!!- cậu phán một cậu cho hắn rồi bỏ ra ngoài.
_ NHÓC!!!…
“ Khỉ thật, dám chửi tôi sao!!!….Mà thôi! không chấp với kẻ vừa bị đã kích như thế!… để coi nào! Sắp tới mình phải vào vai anh hùng cứu thằng nhóc này rồi, mặc dù vai này không ai yêu cầu nhưng biết đâu lại hay…hứmm!!”
—————————
Ra khỏi phòng hắn mà cậu bước đi không vững, đầu óc cậu như quay cuồng, trống rỗng đến đáng sợ. Cậu cố gắng mà gượng bước đi đến chiếc bàn làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, mà cậu vẫn chưa nghĩ được gì vào lúc này, mọi thứ cứ rối tung rối mù lên, bây giờ cậu cần bình tĩnh lại mà nghĩ thông mọi chuyện, cậu cần sắp xếp mọi thứ trong đầu lại ngay, vì nếu không đầu cậu sẽ nổ tung lên mất.
Cậu khó thở quá, lại chóng mặt vô cùng, gục đầu xuống bàn mà cậu mơ hồ nhớ về quá khứ:
“_ …nó đang bận công tác ở nước ngoài.
_Vâng, chắc anh ta rất thành đạt?
_ Cũng tạm thôi cháu àh! Ta không đặt yêu cầu cao với nó, dù sao ta cũng lớn tuổi, chỉ muốn có cháu bế thôi hahaaa…
_ Dạ vâng! Cháu hiểu
_ Uhm!!! lần này đi công tác về, nó sẽ tổ chức đính hôn ngay, hi vọng sang năm là ta có cháu để nối dõi!!……”
Phải rồi, hoá là đây là điều làm cậu lo sợ khi vừa biết anh là con trai của ông. Ra là vậy, giờ thì cậu đã xác định lại mọi việc. Tất cả hoàn toàn là sự thật!
Anh sẽ kết hôn!
Sao mọi việc lại ập đến cùng một lúc với cậu vậy, mới hôm qua lời yêu của cậu dành cho anh đã bị từ chối một cách phủ phàng, vậy mà hôm nay lại được hay tin anh sắp kết hôn. Thử hỏi làm sao cậu có thể gánh nổi liên tiếp hai cú sốc tinh thần lớn như vậy.
Bây giờ trong cậu, không hiểu sao đã mất mọi cảm giác đau đớn rồi, cả trái tim cũng vậy, thậm chí cậu còn không cảm nhận được nhịp đập của nó nữa kìa. Mọi thứ hoàn toàn tê liệt đối với cậu rồi…
…
“ _Tôi nói rõ lần nữa! Tôi-không-yêu-cậu!! nếu có, đó chẳng qua là tình cảm anh em mà thôi!! ”
“ _ Phải rồi! Thiên này! Tuần tới thằng Quân nó sẽ đính hôn đó, con có rãnh thì qua giúp nó một tay đi… ”
…
“ cuối cùng là sao? anh từ chối tôi chỉ vì xem tôi như một đứa em?…hay.. anh phải kết hôn mà không thể chấp nhận tình yêu của tôi?… Là sao hả?! Minh Quân, cuối cùng là anh đang nghĩ gì vậy??..”
Mặc cho mọi người đều đang tập trung vào công việc, thì cậu vẫn ngồi úp mặt mình xuống hai cánh tay. Cậu đâu hay biết, phía trong kia đang có một người nhìn cậu qua khe sáo với cái nhếch môi khinh khỉnh đầy sự toan tính và mưu kế…