Đằng sau lời nói... - Chương 29
Chap 29
Thành phố trong đêm, ánh đèn của lễ hội vẫn rực rỡ, xe cộ qua lại nhộn nhịp, dòng người đi trong lễ hội cứ huyên náo khắp mọi ngốc nghách của phố phường.
Hoàng Hàn một mình lẻ loi bước đi trong đêm khuya với trạng thái vô thần, vô sắc…
Đứng dưới ánh đèn của con đường vắng quen thuộc này, cậu nhìn mọi thứ xung quanh được bao bọc bởi màn đêm đen tối, không gian yên lặng đến gai người. Bất giác, cậu cảm thấy mình như trôi dạt giữa ánh sáng và bóng tối, mãi không thể thoát ra được.
Không có người đó, thế giới đối với cậu thật lạnh lẻo, chỉ là một mảng u ám, trống trãi không một chút hơi ấm hay ánh sáng. Tất cả đã theo anh mà ra đi…
Anh đã thay đổi rồi sao? đã không cần cậu nữa sao? anh không còn muốn ôm cậu vào lòng mà dịu dàng vỗ về cậu, như một đứa trẻ bơ vơ giữa dòng đời hiu quạnh này nữa hay sao?
Đâu rồi, đâu hết rồi những cơn mưa làm dịu mát cái nắng của mùa hè, những cơn mưa rữa trôi các hạt bụi đường, và những cơn mưa chiều trong ánh nắng hoàng hôn…
“_Tôi sẽ mãi mãi thích mưa…Vì tôi biết sẽ có lúc ..mưa nắng xuất hiện”
Phải! anh vẫn thích mưa, và mưa nắng vẫn xuất hiện, chỉ có điều…mưa nắng tồn tại rất ngắn, rất nhanh tàn theo ánh hoàng hôn…
Đôi chân cậu bước đi ngày càng chậm, chúng mỏi lắm và cậu cũng mệt vô cùng, cậu đã không còn đủ sức để bước tiếp nữa rồi.
Thà rằng anh đừng về, cậu sẽ tiếp tục chờ anh trong hi vọng, sẽ nhớ anh trong tình yêu của cậu…và như vậy sẽ tốt hơn hiện giờ, chí ít cậu sẽ không đau đớn thế này.
Ngồi xuống lề đường, cậu ôm trọn người mình lại. Đưa ánh mắt nhìn vào màn đêm phía xa kia, cậu nghẹn đắng trong họng mà cố nuốt khan nổi đau thương này.
Nếu bước tiếp, ở cuối con đường sẽ có ai đứng đó, chờ đón cậu đây?. Tất cả người thân đã là điều không thể. Vậy, chỉ còn mỗi anh mà thôi!…thế nhưng người cuối cùng, cũng đã rời bỏ cậu mà đi rồi…
Gục đầu xuống gối, cậu khép hai hàng mi, nhẹ nhàng để những giọt nước mắt được tuôn rơi….
“ _Có lẽ tôi không giống cậu, tôi không thể yêu con trai được! thời gian qua tôi chỉ xem cậu như đứa em của mình thôii, nếu tôi đã làm gì để cậu thừa nhận thì tôi xin lỗi! ”
Đúng, chẳng ai giống cậu! một thằng con trai không ra gì! Từ nhỏ đã vậy, lớn lên cũng vậy, và mãi sau này cũng chỉ là vậy.
“ Nhưng…nhưng sự thật, tôi yêu anh mà!!!..
Ba mẹ ơii!…bà ơiii!…con thật lòng yêu anh ấy mà!! Yêu lắm, yêu rất nhiều…Con không muốn, không muốn vậy đâuu!! ..Sao có thể là tình anh em chứ ?? không thể…không thể mààà!!….”
Từng giọt… từng giọt nước mắt trong suốt tựa như ánh pha lê, chúng thay phiên nhau rơi xuống, để rồi vỡ tan thành từng mãnh như trái tim của cậu vậy…
Đau! Đau lắm!…
…………..
Đêm giáng sinh trong không khí se lạnh của đất trời. Trên con đường xưa, có một bóng người nhỏ bé đang ngồi một mình, gặm nhấm những nổi cô đơn trong tuyệt vọng…
Và cách đó không xa, có một người thanh niên đã không còn trụ vững mà quỳ rạp xuống con đường đầy sỏi đá. Ánh mắt vẫn luôn nhìn về nơi có bóng người kia, bất giác đưa tay ôm chặt con tim đau đến buốt giá…
…
Một ngày không mưa!
———————–
_ Úi trờiii!!! Mừng giáng sinh cũng không cần đến nổi thế chứ! Đừng nói là nhóc thức trắng đêm mà thác loạn đó nha!!
Hắn kinh ngạc khi thấy cậu bước vào phòng với tách cà phê trong tay, nhìn gương mặt cậu mà hắn thất kinh. Quầng mắt cậu thâm đen, da dẻ thì tái nhợt, bờ môi cũng chẳng có chút màu sắc. Nói chung nhìn cậu bây giờ một chút sức sống cũng không.
Cũng đúng thôi, từ hôm qua đến giờ cậu đã ăn gì đâu. Sau khi về tới nhà thì cậu hoàn toàn thu mình lại, ngồi bó gối ở một góc phòng cho đến sáng. Mừng là hôm nay cậu vẫn còn lết nổi cái thân đến công ty.
_ ……….
_ Hôm nay nghe đâu có người ở trên tổng sở sẽ về đây mà nghiệm thu dự án đó!! Nhóc chuẩn bị tài liệu cho tốt đi, tôi không muốn có sơ suất xảy ra!
_…………
_ Hơiizz!!! Nhóc có nghe tôi nói gì không? Sao mà cứ đờ cái mặt ra để tôi ngắm vậy hả?
_ ………
_ NÀY!! TÔI GIỠN MẶT VỚI NHÓC ĐÓ HẢẢ!!!
_…Tôi..nghe rồi.!
Nói rồi cậu thất thỉu bỏ ra ngoài, hắn nhìn cậu mà tức đến ứa gan. Đâu ra cái thứ trợ lý ba mưa một nắng như thế chứ! Nếu chẳng phải cậu là người diễn chính trong màn kịch nhà họ Đặng kia, thì hắn đã đá văng cậu từ lâu rồi.
Hắn cũng mới được biết tin thằng em họ vừa bị ông già chơi một cú đau điếng. Vừa nảy nhìn thấy mặt cậu là hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó. Đại khái là ông già dùng cậu làm sức ép lên chú em của hắn để thúc đẩy cuộc hôn nhân tiến nhanh hơn.
Đã vậy sáng hôm nay, ông còn kêu hắn sắp xếp một cuộc gặp mặt giữa ông với cậu nữa chứ. Chắc ông tính ra mặt luôn đây mà, càng loại bỏ cậu nhanh thì con trai ông sẽ càng sớm cưới vợ thôi.
“Xem ra lần này quan hệ của hai cha con họ rất căng rồi, mà không biết ông già xử thế nào mà khiến thằng nhóc hôm nay như người cõi dưới vậy kà!! ”
Gác hai chân lên bàn mà phì phèo điếu thuốc, hắn nhếch môi mà xem tiếp vỡ kịch đang hồi gây cấn.
————————–
Giờ nghĩ trưa, mọi người ai náy đều tranh thủ chút ít thời gian để ăn cơm sau đó nghĩ một lát rồi mới tiếp tục công việc. Vậy mà cậu chỉ ngồi chống cằm nhìn thằng bạn thân của mình đang ra sức ngốn thức ăn vào miệng.
_ Mày không ăn nhanh đi, cứ nhơ nhơ kiểu đó khi nào mới xong?
_…………
_ Nè! Hôm nay mày sao vậy? tao nghe Phụng nói tối qua mày với ông Quân hẹn nhau đi chơi mà, …mày với ổng cãi nhau hả?
_….không có! -cúi đầu, cậu nói rất nhỏ.
_ Đừng có chối! nhìn mày là tao biết! Phụng nói ông Quân hôm qua không về nhà luôn. Hình như ổng gây với ba ổng thì phải.!!
_…Thôi, tao không ăn nữa! tao đi trước nha!
_ Ơh!! Thằng này đang nói chuyện mà sao lại…Nèè!! Mày đã ăn gì đâu!!!…Hànn!!
Mặc cho Thái gọi phía sau, cậu vẫn đi thẳng ra ngoài.
Thật tình là cậu chẳng muốn ăn gì cả, tâm trí cậu bây giờ hoảng loạn vô cùng. Vừa nghe Thái nhắc đến tên anh là ngực cậu lại nhói lên một cơn đau mãnh liệt, nó làm cho cậu không thở nổi.
Cả đêm qua cậu cứ nghĩ về anh, nhớ lại thời gian hạnh phúc khi có anh bên cạnh, được anh chăm sóc, lo lắng, luôn đem hơi ấm đến bên cậu mỗi khi cậu cô đơn lạnh lẻo… Rồi những câu nói tàn nhẫn của anh đêm qua cứ xoáy sâu vào tâm trí cậu mãi cho đến khi trời sáng.
…
Ngồi nhìn hàng cây chạy dọc theo bờ tường, mà hình ảnh ngày nào trong kí ức lại ùa về….
Nơi đó đã từng là chỗ để hai người nói với nhau những cậu chuyện phiếm hàng ngày, mỗi khi có thời gian rãnh. Vậy mà giờ, tất cả chỉ còn là quá khứ.
Nhìn nơi đó mà lòng cậu lại đau không chịu nổi, cứ như vậy mãi cậu sẽ gục ngã mất, chỉ vì những cơn đau này luôn hành hạ thể xác lẫn tâm hồn của cậu…
_ Nhóc ngồi đây làm gì? Không ăn trưa sao?!…! Hử??
_……….
_ …Mỗi lần nói chuyện với nhóc cứ như tôi đọc diễn văn vậy đó!!…Nhạt nhẽo đến vô vị!!!
_……….- bất chợt cậu quay qua nhìn thẳng vào hắn, mở to đôi mắt nhìn thật rõ con người đang nói lúc này.
_…Làm gì nhìn tôi ghê vậy?…này??…?
“ sao mỗi lần nói chuyện với cậu cứ như tôi đọc diễn văn ấy!! câu nói đó!!…đó là câu anh đã nói với mình mà, sao lại…”
Chắc là tình cơ mà hắn đã dùng chính câu nói của anh mà lặp lại với cậu. Bởi thế khi vừa nghe là cậu lập tức xoay qua nhìn lại người đã nói câu ấy. Trong giây phút ngắn ngủi đó, thật sự cậu đã nhìn thấy anh.
Phải! Anh đã nói câu đó trong cái đêm cả hai cùng ở lại làm thêm, giờ nghĩ lại sao cậu thấy mình ngốc quá. Lúc đó sao cậu không chịu nói nhiều hơn với anh, để bây giờ chính mình lại ao ước được nghe tiếng anh nói bên tai…
“ Bây giờ, anh có còn muốn nói chuyện với tôi nữa không? Hay anh đã chán ghét tôi rồi? tôi..là thằng con trai không ra gì mà!!!…”
Cậu như bất động, cứ mãi suy nghĩ về anh mà không hay biết chính mình vẫn đang say sưa nhìn người đàn ông trước mặt.
Còn hắn, hắn vẫn đang thắc mắc không hiểu sao, mình bị nhìn như một sinh vật lạ. Tính dơ tay đập cho cậu một phát để tỉnh lại…Thì ngạc nhiên thay, hắn đã vô tình nhìn vào đôi mắt của cậu.
Một đôi mắt long lanh rất đẹp, nhưng lại không có hồn, trong ánh mắt đó hắn chỉ thấy sự trống rỗng, sự tổn thương và nổi thất vọng đến đau đớn.
Một điều gì đó cứ thôi thúc hắn nhìn vào đôi mắt của cậu, để rồi đến khi hắn nhận ra đôi mắt ấy đã ngấn lệ, và hai hàng nước thì đang trực trào rơi xuống…
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy đôi mắt nào như thế này. Đúng hơn là hắn chưa từng nhìn vào mắt của một ai khác.
Đây là đôi mắt đẹp, rất đẹp nhưng lại không có tâm hồn…