Đằng sau lời nói... - Chương 28
Chap 28
Vị yêu
Part 1: cuộc hẹn
Dựa người vào khung cửa, anh nhìn xuống bờ hồ đang lấp lánh ánh trăng. Giờ đây hình ảnh của cậu cứ hiện lên trong tâm trí anh từng giây từng phút.
Suốt hai tháng qua, anh lao vào công việc như một kẻ điên, không dám nghĩ ngơi hay để bản thân mình có chút thời gian rãnh. Vì những lúc như vậy anh cảm thấy sợ, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà vứt bỏ tất cả để bay về mà ở cạnh cậu.
Anh không nghĩ khi cách xa cậu lại khó khăn đến vậy. Nỗi nhớ về cậu như ngọn lửa muốn thiêu đốt trái tim anh.
Mỗi khi gọi về nghe tiếng cậu bên kia mà lòng anh như quặn thắt lại, anh nghẹn ngào mà hỏi thăm cậu, cậu đâu hay những lúc như vậy khoé mắt anh luôn đọng lại hai hàng nước, chúng như trực trào rơi thành lệ…
Phải cố lắm anh mới trụ lại mà tiếp tục công việc, tiếp tục cho tương lai của cậu và anh.
Cứ vậy mà ngày đêm anh luôn mong chờ được nhìn thấy cậu, chủ nhân của con tim anh…
………..
_Anh hai! Về hồi nào? sao không cho mọi người biết! cả em mà anh cũng dấu àk?- Tiếng của Phụng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
_ Ừhm!.. anh về cũng năm ngày rồi.
_ …Ưm…Mọi việc ổn hết hả anh? Steven có giúp anh không? – nó e dè mà hỏi nhỏ.
_ Mọi việc ổn… Steven đã nhún tay vào rồi!
_ Vâng!..mà sao em thấy anh cứ lo lắng việc gì vậy?
_ Không có gì! Mà ở nhà bình thường hả em?- anh tránh câu hỏi của nó.
_ Mọi người bình thường anh àk, nhưng ba thì…em không chắc!
_ Anh biết rồi, anh tự có cách! Em cứ yên tâm.
Nói rồi anh tiến lại chỗ nó cùng ngồi xuống. Chiều nay khi gọi cho cậu xong là anh về thẳng nhà, mong là gặp được ba để giải quyết luôn một số vấn đề. Tiếc là ông đã cùng mẹ anh đi vắng…
_Àh! Lúc chiều anh gọi cho Hàn phải không?
_ Phải, anh có gọi. Mà em làm sao biết? -anh nhìn nó mà ngạc nhiên.
_ Thì em ở đó mà! Nghe điện thoại xong là Hàn cứ như người trên mây, tủm tỉm cười suốt, nhìn đón chắc là anh gọi ngay!
_ Thật vậy sao??- anh vô thức mỉm cười.
_ Tất nhiên!!! Àh! Haha… Hàn dễ thương lắm anh ơi!! Giáng sinh này anh có quà cực kì ý nghĩa luôn! Ahaha…- nó ranh mãnh mà cười nói.
_ …Em không làm gì Hàn đó chứ?-anh nhìn nó nghi ngờ.
_ Không hềềề!!! Mai anh có hẹn với Hàn đúng không? Em khuyên anh, mai đừng ăn gì hết, để bụng mà hưởng trọn tình yêu của anh điii..hahaaa….!!!
_…??..cái con nhỏ này!!!
Anh tính quơ tay cho nó một cú nhưng nó đã nhanh mà kịp chạy mất trước khi lãnh đòn từ anh.
“ Nó lại bày ra trò gì nữa đây! Cái gì mà quà giáng sinh ý ngĩa rồi lại hưởng trọn tình yêu???”
Lắc đầu với mớ câu hỏi, anh vươn người hít thở thật sâu. Mặt cho những gì sắp đến, anh phải chuẩn bị cho cuộc hẹn quan trọng vào ngày mai, cuộc hẹn chỉ anh với cậu!
————————
Giáng sinh ngày 24/12
Hôm nay cậu thức dậy sớm hơn cả ánh bình minh của một ngày mới. Mà nói đúng hơn thì cậu có ngủ được gì đâu để gọi là thức dạy. Chiều qua nhận được điện thoại của anh mà cậu cứ như người trong mơ.
Cậu không nghĩ anh lại về trước ngày hẹn, cứ tưởng rằng hôm nay cậu sẽ phải chờ mỏi mòn cả ngày mới gặp được anh chứ.
Thật sự thì lúc biết anh đã về, cậu chỉ muốn chạy ngay tới chỗ anh mà ôm anh thật chặt, thật lâu để thoả nỗi nhớ mong của cậu trong những ngày qua mà thôi…
Nhưng vì anh đã hẹn hôm nay sẽ gặp cậu và cùng đón giáng sinh với nhau, nên cậu phải cố gắng kiềm chế thêm một ngày nữa để gặp được anh.
Vì vậy mà hôm nay là ngày rất có ý nghĩa cho cả anh lẫn cậu.
Và sau đây là kế hoạch của hai người được bắt đầu!
7.am : Trước hết chạy ù xuống nhà bếp, mở tủ lạnh cậu ngấm ngía chiếc bánh kem nhỏ bé, mà cậu đã đặt hết tâm quyết của mình vào để dành tặng anh.
7.30 am: [ Vâng! Tôi muốn đặt luôn một không gian riêng ở ngoài trời,….] Anh thì đang chuẩn bị một điểm hẹn thật lý tưởng cho tối nay.
………
8.am : _ Dạ chú ơi, chú cắt sao mà nhìn đừng có ngố nha chú! Tóc con lâu dài lắm đó chú!
9.am : [ Chú Hà, đem xe đi rửa giúp cháu. Trước sáu giờ cháu muốn thấy mọi thứ phải thật hoàn hảo….].
……….
10.am: Mở tủ lạnh ngấm lại chiếc bánh kem lần hai, chắc cậu sợ tủ không đủ độ lạnh và kem sẽ bị chảy đây mà!!!
11.30am: _ Phụng ơiiii!! Giúp anh gói cái hộp này đi! Gói cho cẩn thận và phải thật đẹp đó nhá!
………..
2.pm: Mở tiếp tủ lạnh lần ba, ngấm nhìn chiếc bánh với ánh mắt tò mò. Lần này chắc cậu lại sợ kiến lên đây mà…
4.pm: _Phụng àhh!! Đừng cười nữa mà! nhìn xem, màu nào hộp với chiếc áo này hả?!
……….
5.pm: _ Cái này kì quá,…ưm…bộ này cũng không!….màu này mặc nhìn tối lắm…hay cái này…!! Ak!! Xuống xem bánh kem lần nữa đã…Phải rồi, mình chưa có tắm nữa? ákkk!!!
6.pm: “ Được rồi, bình tĩnh nào! Mình làm được, chỉ là tỏ tình thôi! Chuyện nhỏ mà…aasssii.!! Sao run quá!! Phong độ đâu hết rồi hả Quân??! Không được, tập lại…”
………..
6.45 pm: _ Xong rồi!!!
6.45 pm: _ OK! Hoàn hảo!!!
………..
Đúng là một ngày khá vất vả cho cả anh lẫn cậu. Mỗi người đều chuẩn bị cho mình thật chu đáo, từ ngoại hình đến các món quà và cuối cùng là lời nói.
Tất cả đều được lập trình sẵn một cách kỹ lưỡng, ai cũng có dự tính riêng của mỗi người. Bây giờ chỉ còn chờ vào thời gian và cơ hội để họ thực hiện mà thôi!
———————
Chiếc xe hơi màu đen lao đi trong dòng người của lễ hội. Hình như con đường dẫn đến nhà cậu hôm nay đặc biệt dài thêm rất nhiều!!! Anh đưa mắt nhìn chiếc hộp nhỏ để trên xe mà mỉm cười hạnh phúc…
“ Hàn! Anh đến đón em đây! Chờ anh nha em!”
……
Nhưng…
Chiếc di động của anh đã đổ chuông…
—————
Dưới con phố hôm nay thật rực rỡ với muôn ngàn ánh đèn của lễ hội, không khí hoàn toàn náo nhiệt hẳn so với mọi ngày. Giáng sinh năm nay thật khác, thật đặc biệt và ý nghĩa với một số người…
Chap 28 (Tiếp theo)
Vị yêu
Part 2: Lời yêu đầu….
Cậu ngồi chờ anh mà không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, anh nói sẽ đến trễ một chút vậy mà một chút của anh đã quá cả tiếng đồng hồ rồi.
Bên cạnh chỗ cậu ngồi là chiếc hộp vuông sẫm màu được thắt nơ cẩn thận nhìn rất đẹp mắt. Đó là món quà cậu sẽ tặng anh trong đêm giáng sinh này.
_ Tôi đến trễ! Xin lỗi cậu!
Đang cặm cụi nhìn ngấm món quà thì bỗng cậu giật mình với tiếng nói của anh. Cậu như bất động mà cứ ngẩn đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Trong mắt cậu giờ đây chỉ duy nhất là hình ảnh của anh, đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy con người này, người đã đến bên cậu và đã mang trái tim của cậu đi theo.
“ Phải rồi, anh đã giữ lời hứa mà về bên tôi, cám ơn anh nhiều lắm… nhưng trông anh đã gầy đi nhiều rồi, anh vất vả lắm phải không …”
_ Cậu tính ngồi đây luôn sao?- anh hỏi khi thấy cậu cứ bất động mà nhìn mình.
Giọng anh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, nhận thấy mình hơi lạ cậu bối rối mà đứng thẳng lên, lung túng trả lời:
_….àh!! tôi..tôi..àk hhông! Không có gì.
_ Vậy đi thôi! Muộn rồi!
Nói rồi anh quay lưng bước ra xe, bỏ cậu đứng đây chưng hững, ngây mặt ra nhìn anh mà không kịp hiểu gì. Cậu cứ nghĩ ít ra anh sẽ nói thêm câu gì đó, thậm chí cậu đã vẽ ra diễn cảnh hai người sẽ ôm nhau sau những tháng ngày xa cách…. nhưng, anh đã lạnh lùng mà quay lưng đi.
Mọi việc đã không như cậu nghĩ…
………
Ngồi trên xe hai người đều im lặng, đúng hơn là anh không nói gì, còn cậu rất muốn mở lời nhưng thấy anh như vậy cậu cũng đành im theo.
Đây đâu phải là không khí của ngày gặp lại sau hai tháng xa cách mong chờ. Cậu đôi khi lén nhìn sang bên cạnh, anh vẫn im lặng cứ đăm chiêu mà nhìn thẳng con đường phía trước, trên gương mặt anh lúc này không một chút biểu cảm.
“ Anh làm sao vậy? anh khác quá! Không lẽ anh không nhớ đến mình sao? Hay… đã xảy ra việc gì??”
………
Không quá lâu hai người đã có mặt tại điểm hẹn, đây là một nhà hàng sân vườn sang trọng, có diện tích rất lớn và khung cảnh ở nơi này lại thơ mộng đến tuyệt vời.
Cậu nhìn quanh một lượt thì nhận ra giữa khuôn viên có để một chiếc đàn Piano màu trắng và bên cạnh là một bờ hồ tương đối lớn, dưới hồ mặt nước đang phản xạ lấp lánh với các ánh đèn…đây quả là một khung cảnh rất lãng mạn.
“Nhưng sao nơi đây hơi vắng, mà hình như chỉ có mỗi mình và anh.?? Lạ thật?? …”
Cậu lắc đầu nhẹ với thắc mắc của mình, sau đó nhìn lại chỗ của cậu và anh.
Nơi hai người đang ngồi là một chiếc bàn được phủ khăn nhung đỏ, trên bàn được trang trí bởi nến và hoa, để cạnh là chai rượu vang đỏ cùng hai chiếc ly thuỷ tinh nhỏ đang lấp lánh…
Xem ra mọi thứ đều rất tuyệt, rất thích hợp cho một buổi hẹn hò…chỉ có điều:
_ Anh…về đây hôm qua àh?
Cậu quyết định lên tiếng phá đi cái không gian tĩnh mịt hiện tại. Dù là gì thì cậu không muốn ngày hôm nay cứ trôi qua như vậy. Cậu đã rất mong chờ ngày này mà.
Thật sự không hiểu việc gì đang diễn ra với anh, anh luôn im lặng từ nảy giờ, không một chút cảm xúc, lâu lâu lại nhìn xoáy vào cậu, và tất cả điều đó làm cậu rất khó chịu.
_ Không! Tôi về được năm ngày rồi!- anh nhìn cậu trả lời.
_……. “ sao?, năm ngày rồi ák??…vậy sao hôm qua anh ấy mới gọi??…chẳng lẽ..”
_……….!
_ …àh!!! Tôi có cái này – như nhớ ra chiếc hộp, cậu đem nó để lên bàn- Phụng nói với tôi là anh rất thích bánh kem vị sôcôla đắng nên tôi đã tự làm tặng anh này! -vừa nói cậu vừa loay hoay mở chiếc hộp ra.
_……….- anh vẫn nhìn cậu không rời mắt.
_ Anh thử xem, có ngon không. Tuy là lần đầu nhưng tôi đã cố gắng lắm đó, anh ăn thử đi – cậu đẩy chiếc bánh nhỏ sang phía anh.
_………..
Anh nhìn xuống chiếc bánh màu nâu có hương vị của sôcôla, phía trên có tráng một lớp kem nhỏ màu trắng và giữa bánh có hai trái dâu đỏ đặt cạnh nhau. Chiếc bánh chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay thôi, nhưng đó là tất cả tấm lòng của cậu dành tặng anh.
_ Anh …sao vậy? không thích àh!!- thấy anh vẫn ngồi im, bất giác cậu lo sợ điều gì đó.
“ Anh sao lại vậy? không giống anh như mọi khi”
_…Tôi..tôi không muốn ăn bây giờ!.
_Chỉ thử một chút thôi, chút xíu thôi!!!- cậu hi vọng anh sẽ nếm thử.
_..Đươc rồi!, để lát nữa đi! – anh đẩy chiếc bánh sang một bên.
Khỏi phải nói, cậu nhìn hành động của anh mà sững sờ ngạc nhiên, ngó sang chiếc bánh bị đẩy qua một bên mà lòng cậu hụt hẫn vô cùng. Nó là tất cả tâm quyết của cậu mà, sao anh có thể từ chối dễ dàng và nhanh đến vậy???
_ …Vậy..chút nữa anh ăn cũng được, không sao! – cậu nói nhỏ rồi cụp mắt xuống, không muốn anh thấy sự thất vọng trong mắt mình.
“ Anh lạnh lùng với tôi vậy? anh…anh thay đổi rồi ưh??”
Cậu mãi suy nghĩ mà không để ý đến anh, anh đã rời khỏi bàn và đang hướng đến nơi có chiếc đàn Piano màu trắng…
Ngồi xuống, anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên những phím đàn. Một cách từ từ và chậm rãi, những âm thanh thăng trầm của nốt nhạc lần lượt được vang lên…
Bên tai giờ đây bỗng vang lên tiếng đàn quen thuộc, cậu ngước lên nhìn về phía anh. Anh đang đàn bản nhạc mà cậu yêu thích đây mà, một bản nhạc kỉ niệm giữa cậu và anh…
“ Kiss the rain”
Cậu say đắm nhìn về hướng người con trai đang dạo từng nốt nhạc, bất giác cảm giác yêu thương dâng trào trong cậu…phải rồi, anh đang bên cậu, đang đàn cho cậu nghe bài nhạc cậu yêu thích… Anh vẫn là anh, anh không quên cậu, chưa bao giờ quên cậu đúng không?…
Và trong vô thức, cậu đang từng bước hướng về nơi có anh, nơi mà trái tim cậu luôn đập rộn rã , nhưng lại bình yên và ấm áp…từng bước,… từng bước một.
“ Anh đã ở ngay đây rồi mà!
Tôi sẽ không để anh rời xa mình nữa đâu..
Vì tôi đã biết…anh là nhịp đập của con tim này…
….tôi yêu anh….”
……..
Anh ngồi đàn mà ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cậu, nhìn hình ảnh cậu đang tiến dần đến anh nhưng sao lại xa đến như vậy, khoảng cách tưởng chừng như vô tận…
“ Anh xin lỗi em, Hàn à!…anh…anh không thể, chưa phải lúc này em àh!!..”…Kể cả khi cậu đang đứng trước anh đây, cậu nhìn anh tha thiết với đôi mắt mang đầy sự yêu thương dành cho anh… vậy mà sao anh có cảm giác mình không bao giờ có thể chạm được tới cậu,… lần đầu tiên anh cảm nhận được cậu quá xa với anh…
_ Minh Quânn!!- giọng cậu nghẹn lại khi gọi tên anh.
_………….- hướng ánh mắt xuống những phím đàn, anh vẫn im lặng mà tiếp tục bản nhạc.
_…Tôiii…- cậu cắn nhẹ môi mình và cố gắng nói ra điều gì đó.
_…. “ Xin em!!… xin em Hàn à!!!….không phải lúc này đâu em!!…không thể…”
_ Tôiiii…Tôi yêu anh! Minh Quân!!! -cúi đầu cậu nói thật nhỏ.
_ ………- tay anh đã dừng lại, không gian trở nên yên lặng.
_ Tôi nghĩ …tôi yêu anh mất rồiiii!!
_ ………..
_ Không biết từ khi nào tôi đã yêu anh, …và…và tôi thật sự rất…rất yêu anh!!!- dừng lại, cậu hít sâu cố gắng nói tiếp- Còn anh…anh như thế nào? Anh có…có thích tôi khônggg!!!
_…………
_…………..- vẫn cúi đầu, cậu nhấm mắt lại mà hồi hộp chờ đợi sự câu trả lời của anh.
_…………
_……a..n.h……
_ …Được rồi!… dừng lại đi Hàn!!
Chap 28 ( tiếp theo)
Vị yêu
Part 3: Mặn và đắng
24/12 7.pm
………….
Đang trên đường đến đón cậu thì anh nhận được cuộc điện thoại từ ba mình.
[ Con nghe thưa ba! ]
[ Mày về gặp ba, ba có chuyện cần nói!]
[ Con xin lỗi, con không thể gặp ba bây giờ, có gì mai con sẽ lên tổng sở sau!]
[ Ba nói lại! Mày về ngay]
[ Nhưng hôm nay là giáng…]
[ Ba muốn nói chuyện về Hoàng Hàn!!!]
[……….]
[ Mày cứ đi, nhưng ba mày không đảm bảo Hoàng Hàn sẽ được yên đâu!!!]
Đó là nội dung cuộc điện thoại mà ba anh đã gọi khi anh đang trên đường đến đón cậu. Thật sự lúc này đầu anh muốn nổ tung lên được, tại sao phải là hôm nay, ngày mà anh mong đợi nhất để được gặp lại cậu sau bao nổi nhớ nhung xa cách. Tại sao.. ???
Nếu anh không vòng lại mà cứ hướng thẳng về con đường phía trước, thì liệu mọi chuyện có ổn không? Cậu sẽ như thế nào?..
Không được! Anh quá hiểu ba anh để có thể đi tiếp. Sự an toàn của cậu là trên hết, anh sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ cậu dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, thì anh cũng chấp nhận.
——————–
_ Con sẽ huỷ hôn!- đứng trong thư phòng của ông, anh nói rõ quyết định của mình.
_ Mày đã hứa gì? Mày quên rồi sao? HẢẢ?? ai đã nói sau hai tháng sẽ kết hôn?? Hửm??
_ Con xin lỗi, con không thể. Hai tháng chỉ là cái cớ để con ….
_ Để mày tìm cách đối phó với Mỹ kiều chứ gì??? Mày đừng tưởng ba không biết Mỹ Kiều sau lưng đã làm những gì, ba chẳng qua là để yên thôi!
_ Ba thừa biết ưh? Vậy sao ba còn để yên.! Đừng nói với con rằng, đó cũng chỉ vì cuộc hôn nhân này thôi!!- anh thật sự đã mất bình tĩnh.
_ PHẢI!!! tất cả mọi việc ba làm đều vì mày cả!! Vậy mà sao…??? MÀY LẠI NHƯ THẾ NÀO? HẢẢẢ!!
_ Con yêu Hoàng Hàn! Bây giờ cũng vậy, mãi sau này cũng vậy!
* BỐPPP!! * anh lãnh trọn một bạt tay từ ông. Giờ đây cả hai đã hoàn toàn mất tự chủ.
_ THẰNG KHỐN NẠN!!!
_ Con chỉ yêu người con yêu thì có gì LÀ SAI CHỨ!!!
_ MÀYY!!……
Ông bây giờ không nói nổi nữa rồi, trước mặt ông là ai đây? Nó đâu phải là đứa con của ông nữa, con ông không bao giờ cãi lại hay làm ông thất vọng cả. Chưa từng! nó chưa từng làm ông phải đau lòng như lúc này.
Thở dài đầy mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế dài, ông cố gắng bình tĩnh để tiếp tục:
_ Mày bỏ ngay ý nghĩ đó đi.!! Ba không quan tâm con người của mày như thế nào, mày nhất định phải lấy vợ rồi sau đó sinh con mà còn nối nghiệp dòng họ này nữa.
_ Nếu không? -anh ương ngạnh hỏi ngược lại ông.
_ Người mày yêu sẽ chịu thiệt thay mày!
_ ÔNG DÁMM!!!
_ Mày cứ thử đi! Ba mày chưa từng nói không với việc gì đâu Quân àh!! Mày càng cố chấp thì nó càng nhanh biến-khỏi – thế -gian -này!!
_…Ý ÔNG LÀ SAO???
_ Hoàng Hàn, nó có chỉ một mình, việc để nó biến mất dễ như diệt một con bọ!!!
_ Ông dám đụng đến cậu ấy, tôi cũng dám liều với ông!!!
_ MÂT DẠYYY!!! Tao nói cho mày rõ, tuần sau mày phải đính hôn với Mỹ Kiều. Còn không, tao đảm bảo người đó không sống nổi qua tháng thứ hai đâu!! Con- trai -àh!
……………
“ Được! Là ông đẩy tôi vào con đường này. Có trách thì trách ông quá tàn nhẫn.
Tôi đã sai khi mới nghĩ, đối phó với Mỹ Kiều sẽ giúp ông giữ vững tập đoàn Đặng Gia.
Lần này là ông bức tôi…đã vậy! tôi cóc thèm cái danh nghĩa là con trai ông nữa. Cứ chờ đó đi, một khi tôi đã nắm được cái thóp của ông, lúc đó người mất tất cả sẽ là ông! Đặng Thế Gia.
Từ bây giờ, tôi không có người cha như ông!!”
————-# # # # #———————
24/12 9.pm
………………
_ Tôiiii…Tôi yêu anh! Minh Quân!!!
_ ………
_ Tôi nghĩ …tôi yêu anh mất rồiiii!!
_ ………..
_ Không biết từ khi nào tôi đã yêu anh, …và…và tôi thật sự rất…rất yêu anh!!!- dừng lại, cậu hít sâu cố gắng nói tiếp- Còn anh…anh như thế nào? Anh có…có thích tôi khônggg!!!
_…………
_…………..
_…………
_……a..n.h……
_ …Được rồi!… dừng lại đi Hàn!!
Vừa dứt lời là anh đứng lên bước ngang qua người cậu. Cậu vẫn bất động nhìn vào khoảng trống mà anh vừa ngồi.
Anh chỉ lướt nhẹ qua cậu thôi, nhưng cậu lại nghe đâu đó có tiếng vỡ tan của mảnh pha lê màu đỏ. Mặc cho phía sau là anh, cậu vẫn đứng yên không quay lại mà tiếp tục hỏi anh rõ từng câu một:
_ Anh có yêu tôi không? Minh Quân!
_………… “ có! Anh yêu em mà”
_ Làm ơn đừng im lặng! hãy trả lời tôi đi! Anh có yêu tôi không?
_………… “ anh yêu em hơn cả cuộc đời của mình!”
_ Nói gì chứ!! ANH NÓI ĐI CHỨ!!!
Mỗi một phúc giây trôi qua trong sự im lặng của anh cứ như hàng ngàn cây kim cắm sâu vào ngực cậu. Đau! Sao tim cậu lại quặn đau đến vậy? chẳng lẽ tất cả chỉ do mình cậu ảo tưởng sao?
Không, không đúng! Cậu tin vào trực giác của mình, tin vào cảm nhận của trái tim cậu, anh yêu cậu mà, anh rất yêu cậu…chẳng qua là anh chưa nói thôi.
Cậu đã hết can đảm chờ đợi rồi, cậu chạy nhanh lại đứng đối diện với anh, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh mà chờ đợi câu trả lời.
_ Nhìn vào mắt tôi này!…anh hãy nói đi, được không Quân?
_….Tôi…không – yêu – cậu!!!
_ Anh nói dối!! Tôi không tin!! Anh có yêu tôi, tôi cảm nhận được mà Quân!!
_………..
_ Sao anh lại như vậy? đã xảy ra chuyện gì với anh? hay…hay anh đã thay đổi??
Trước mắt anh giờ đây chỉ còn một gương mặt tái nhợt của cậu, đôi mắt vô cùng lạc lõng, sự tổn thương đã nhấn chìm nét hồn nhiên vui tươi ngày nào rồi.
Nhìn cậu mà tim anh tan nát, cứ như có ai đang bóp chặt con tim làm anh không thể thở nổi. Nghẹn ngào, anh cố gắng thốt ra những lời cay đắng…
_ ….Đúng là tôi có yêu cậu! nhưng …đó chỉ là sự nhầm lẫn của trước kia.… Xa cậu hai tháng, tôi mới nhận ra đó chỉ là..tình cảm anh em mà thôi!
_…………
_ Có lẽ tôi không giống cậu, tôi…tôi không thể yêu con trai được! thời gian qua tôi chỉ xem cậu như đứa em của mình thôii, nếu tôi đã làm gì để cậu thừa nhận thì tôi xin lỗi!
_…Tôi vẫn không tin,… anh đang lừa tôi!
_ Cậu…THÔI ĐI!! Sao cậu cứ lấy suy nghĩ của mình ra để bắt ép người khác được chứ!!
_………..
_ Tôi nói rõ lần nữa! Tôi-không-yêu-cậu!! nếu có, đó chẳng qua là tình cảm anh em mà thôi!!
_………..
_ CẬU SAO VẬY?? cậu đang làm tôi thất vọng về cậu đó!! Cái gì mà yêu với ….
_ Được rồi!… tôi tin rồi! anh đừng nói nữa!
Cậu cúi đầu thật thấp mà nói, cậu không muốn anh nhìn thấy hình ảnh của cậu bây giờ. Mắt cậu cay lắm, mũi cũng ngẹt nữa, còn tim cậu thì nó vỡ vụn từ lâu rồi. Nhưng sao mãi cậu chẳng thấy có nước mắt rơi xuống vậy nè! Cậu muốn khóc lắm, khóc thật to để mong anh nhìn thấy mà ôm cậu vào lòng như trước đây…vậy mà, nước mắt mãi chẳng rơi.
“ Anh thay đổi rồiii..”
_ Thuii tui về,… anh ở lại vui vẻ nha!-cậu vẫn cúi đầu xuống.
_ …Tôi đưa cậu về!!
_ Không cần đâu! Tui về được!
_…Nhưng
Cậu đã bỏ chạy rồi, cậu chạy nhanh lắm, nhanh đến nổi đã không kịp nhìn thấy một giọt nước lặng lẽ rơi…giọt nước mắt của anh….
Nhìn dáng cậu ngày càng mờ dần đi mà anh không tin đây là sự thật. Gì chứ! Anh vừa làm tổn thương cậu đó sao, nhìn ánh mắt tràn đầy sự bi thương và đau lòng của cậu mà anh hận không thể giết chết kẻ đã gây ra nổi đau đớn ấy.
Phải! anh hận chính bản thân anh, hận con người này đã làm cho cậu phải tổn thương.
Lê bước chân nặng nề của mình trở lại bàn, anh ngồi xuống ngắm nhìn chiếc bánh kem của cậu. Trong vô thức anh đưa chiếc thìa lên, xúc từng mẫu bánh cho vào trong miệng, nhẹ nhàng và chậm rãi hưởng thức hương vị của chiếc bánh…
Bánh cậu làm rất đẹp…cũng rất ngon, rất thơm…
Có cả vị sôcôla mà anh thích nữa…
Nhưng sao…
Sao lại mặn thế này… còn đắng nữa…đắng lắm.!!
Vị đắng tan chảy vào tim anh….