Đằng sau lời nói... - Chương 27
Chap 27
Trụ sở tập đoàn Đặng Gia.
_ Chủ tịch! việc gần đây có rất nhiều cổ đông nhỏ rút vốn ra khỏi hội đồng, phần cổ phần của họ hình như đều được cùng một người mua lại. Việc này ngài có ý kiến gì không?
Trước mặt ông giờ đây là tất cả các thành viên của tập đoàn Đặng Gia, hiện ông đang mở cuộc họp bàn về việc giá cổ phiếu của tập đoàn trên thị trường có nguy cơ đi xuống.
_ Vấn đề này Tôi đang điều tra, các vị cứ yên tâm. Mặc dù người đứng sau yêu cầu được giữ tên tuổi, nhưng đó vẫn không phải vấn đề quan trọng. Việc bây giờ là cân nhắc lại tình hình để hạn chế sự đi xuống của giá cổ phiếu. – ông tự tin phán xét mọi việc.
_ Nhưng nếu vấn đề trên không được làm rõ thì nguy cơ giá cỗ phiếu tuột xuống là rất cao.- một người đứng lên phát biểu.
_ Được rồi, Tôi xin nói thẳng với các vị. Dù các cổ đông trong tập đoàn có bán hết số cổ phần trong tay họ, thì tập đoàn Đặng Gia vẫn đứng vững. -dừng lại, quét ánh nhìn khắp một lượt, ông nói tiếp- cụ thể là tổng số cổ phần đó không thể lớn hơn số cổ phần mà họ Đặng đang nắm giữ, vì vậy sẽ không có việc miễn nhiệm hay bãi bỏ để thay thế chức vị chủ tịch tập đoàn. Tôi! Đặng Thế Gia vẫn và sẽ nắm quyền cao nhất tại đây!…
Vốn dĩ tập đoàn có được ngày hôm nay đều do một tay ông gầy dựng nên. Ông luôn biết cách điều khiển con tàu sao cho nó đi đúng hướng. Qua bao năm, đến bây giờ mọi người ở đây vẫn một mực tin vào năng lực nắm quyền lãnh đạo của ông.
Những lời vừa rồi được ông phát biểu hoàn toàn đúng với sự thật, chỉ riêng số cổ phần của nhà họ Đặng đã chiếm hơn phân nữa thì làm sao có việc gì xảy ra cho tập đoàn Đặng Gia.
Nhưng có điều ông chưa nghĩ tới, số cổ phần đó không phải chỉ riêng mình ông nắm giữ. Và tất nhiên ông đâu biết sau lưng mình đã và đang xảy ra những chuyển biến gì.
Mọi việc vẫn còn là ẩn số.
———————-
Không khí tháng mười hai thật dễ chịu, cái se lạnh của thời tiết càng làm mọi người phấn khích hơn với dịp lễ giáng sinh. Đi đâu cũng sẽ bắt gặp hình ảnh các cây thông được trang trí với vô số quả cầu thuỷ tinh nhỏ đủ màu, thêm vào là các hộp quà bé tí được treo lủng lẳng trên thân…
Về đêm các con đường dưới phố có vô ngàn bóng đèn được thấp sáng rực rỡ, tạo nên một không khí hết sức sôi nổi trong những ngày lễ phục sinh.
Tất cả đều tạo nên mùa lễ hội vô cùng nhộn nhịp và ấm áp.
Không riêng gì mọi người, cả cậu cũng rất háo hức chờ đón giáng sinh. Chỉ còn ba ngày nữa là tới, và đều đó cũng có nghĩa chỉ còn ba ngày nữa là cậu được gặp lại anh.
Mong chờ lăm, hồi hộp lắm! Cậu chẳng còn tinh thần mà để làm bất cứ việc gì nữa, trong suy nghĩ của cậu lúc này chỉ có anh, anh và anh.
………….
Tối nay cậu không ở nhà như mọi hôm, cậu ra ngoài khi khoác cho mình chiếc áo ấm màu rêu. Kế hoạch của cậu là mua cho anh một món quà, cậu sẽ tặng nó vào ngày giáng sinh khi gặp anh.
Nơi cậu đang đứng là một cửa hàng bán quà lưu niệm trông khá lớn, bên trong có vô số các món quà từ nhỏ tới lớn nhìn rất đẹp mắt. Cậu nhìn hoài, chọn tới chọn lui cũng không biết nên tặng gì cho anh.
Thực sự khó quá, anh lớn hơn cậu tới sáu bảy tuổi chứ không ít, cậu chẳng biết nên chọn món quà nào để thích hợp với anh mà quan trọng là phải có ý nghĩa. Đúng là không đơn giản mà.
_ Hey!!! Hàn, cậu làm gì nơi này vậy?
Tiếng nói vang lên cùng với cái vỗ vai làm cho cậu giật bắn cả mình. Thì ra là Phụng, cô cũng đang chọn quà nơi đây và tình cờ gặp được cậu.
_ Phụng?!! Phụng cũng mua quà cho Thái àh!!-cậu vô tư hỏi nó.
_…Ca..cái gìiii!!! Mu..mua quà cho ai??-nó lung túng nói.
_ Thì Thái!- cậu ngây thơ nói mà đâu để ý mặt của nó đã đỏ cả lên.
_ Làm …làm gì có Thái nào ở đây!!! Cậu nghĩ sao vậy? mình mà mua đồ cho tên mỏ nhọn đó ák, còn lâu lắm àh nha!!!
_..ờ..ờ thì mình nghĩ….
_ Thôi thôi, toàn vớ vẫn không àk! SAO? lựa quà cho anh hai tớ hả??-nó khéo léo đổi đề tài.
_…Đ..Đâu ..có…có đâuuu!!!- tình huống đã đổi ngược.
_ Ha há!! Xem kìa, đỏ hết mặt rồi mà chối! lựa được gì chưa? Cho mình xem với.!!
_Chưa!..ÀK KHÔNG!.. m.mình không có lựa cho anh hai cậu.- cậu gãi đầu khí thế.
_ Hahahahah….-nó được dịp ôm bụng cười no.
_………..- cậu cúi mặt , thật là nhức đầu với nó mà.
_Haa..Ưm! vậy để tớ tư vấn cho cậu hen..haha- nó nhịn cười không nổi với cậu mà.
_Thôiii!! Mình tự chọn được rồi!-cậu xua tay liên tục.
_ Được rồi, nghiêm túc ha!!! Mình mách nhỏ nè. Anh hai tớ không hứng thú với những món hàng teen này đâu- vừa nói nhỏ vừa kéo cậu ra khỏi cửa hàng- ổng rất thích đồ ngọt, đặc biệt là….
Cứ thế mà cậu với Phụng bước đi trên con phố đông người, hai người vừa đi vừa tranh luận chuyện gì đó trông rất sôi nổi, mà lâu lâu thấy cậu hết ngạc nhiên rồi lại hốt hoảng xua tay liên tục.
“ Haha..anh hai ơi, sao anh quen ở đâu ra một “anh dâu” dễ thương thế không biết!..để coi! mình có trò vui rồiii háháhá..”
Lần này hi vọng cậu thật sự may mắn gặp được quý nhân đúng nghĩa.!!!
—————————–
_ Chào anh! Quốc Thiên!
_ Ồhhh?? Chú em về rồi àhh! Công việc tốt chứ hả?
Hắn khá ngạc nhiên khi đứng trước cửa nhà là thằng em họ của mình.
Thật ra anh đã về sơm hơn dự định năm ngày và việc này cho đến giờ ngoài hắn, thì chưa ai biết anh đã trở về nước.
_ Thế nào rồi!! đã thăm hỏi tình nhân chưa mà đến đây chào tôi chứ?-hắn hỏi khi cả hai đã vào phòng khách.
_ Chưa! Anh là người đầu tiên!- anh ngồi xuống rồi bình thản trả lời.
_ Woaa!!! Phúc cho ông anh này rồi!!
_ Được rồi! thời gian qua Hoàng Hàn như thế nào!-anh đi thẳng vào vấn đề.
_Tốt, rất ổn!- hắn châm cho mình điếu thuốc- mà sao chú không đến đó để….
_ Tôi muốn hỏi về chuyện giữa Hoàng Hàn và ba tôi!-anh cắt ngang lời hắn.
_ Thì ông già của chú em cũng không ít lần hỏi thăm đến nhóc ta. Đôi khi còn rất chu đáo!
_………..- anh nhíu mài suy nghĩ.
_ Mà chú yên tâm đi, nhóc của chú không tầm thường đâu, rất biết bảo vệ….
_ Ông ấy đã ra mặt chưa?- một lần nữa anh lại chặn lời hắn.
_….Thì…cũng một lần!
_……….
_……….
Cả anh và hắn đều im lặng, ai cũng có những suy tính riêng của mình. Hắn ngồi nhìn anh với gương mặt khinh khỉnh, vẻ thú vị lộ rõ trong đôi mắt hắn.
“ Chú em! đối phó với ông già của chú không đơn giản như người đàn bà kia đâu, lần này chú bỏ xót một quân cờ quan trọng rồi…”
_ …Quốc Thiên! Tôi có thể tin anh không?- anh đột nhiên lên tiếng.
_… “ tính dở bài củ ra nữa àh”…Không!!! Chú em đừng tin!
_ Được! vậy tôi tin anh!!
_ Chú…!! chú đang giỡn với tôi đó àh??? -hắn khó chịu khi nghe anh nói.
_ Tôi đã nói, tôi biết mình đang làm gì!-nhìn thẳng vào mắt hắn mà anh nói chắc.
…………..
Rời khỏi nhà hắn, anh cho xe về thẳng khách sạn. Anh chưa thể về nhà lúc này vì có quá nhiều chuyện anh cần nghĩ lại, nhìn con đường trước mắt mà tâm trạng của anh chưa bao giờ hoang mang như lúc này.
Đúng là hai tháng qua kế hoạch được sắp xếp rất tốt, cũng vì thế mà anh đã về đây sớm. Nhưng không ngờ lần này ngoài Mỹ Kiều ra, ba anh cũng là một trở ngại rất lớn, mối nguy hiểm không lường trước được.
Nguy hiểm ở đây không đối với anh, mà chính là với cậu. Lần này ông đã thực sự mạnh tay khi can thiệp vào mối quan hệ của anh.
Và bên cạnh đó, lại xuất hiện thêm một người mà từ lâu anh đã biết, trước sau gì chính anh cũng có ngày phải đối mặt…
“ Quốc Thiên! Tôi chẳng bao giờ tin được anh, nhưng tôi muốn cược một lần với anh cũng như với chính bản thân tôi…tôi tin vào người mình đã chọn.”
——————
Lại nói về Hoàng Hàn. Sau buổi tối gặp Phụng ở cửa hàng lưu niệm thì sáng hôm sau và ngày kế tiếp cậu xin nghĩ làm hẳn ở công ty. Mà không phải chỉ có mình cậu nghĩ đâu, cả giám đốc điều hành cũng tương tự.
Nguyên nhân rất đơn giản:
Cậu bận học! Học làm bánh!
Phụng bận dạy!Dạy làm bánh!
Cả hai cùng chung tay tiếp sức cho chiếc bánh kem hương vị tình yêu. Mà theo Phụng đó là món quà anh sẽ thích nhất và ý nghĩa nhất, ăn vô là thấm vào lòng anh luôn, sẽ không bao giờ phai mất….
Phụng ơiiii!!! Lần này thiệt cho Hoàng Hàn quá rồi.
Và vấn đề khó khăn gặp phải trong quá trình thực hiện ở đây lại chính là người dạy.!!
Phụng thì giỏi bày ra lắm, chứ nó cũng như cậu thôi, từ nhỏ đến lớn đã là một tiểu thư đúng hiệu, có phải đụng tay đụng chân đến việc gì đâu.
Hoàn toàn mù tịt với mọi thứ! Vậy mà nó rất hăng hái luôn tỏ ra ta đây là người chuyện nghiệp, chỉ đến khi bắt tay vào làm thì mới dở lẽ ra….cậu nhìn nó mà chỉ biết ngao ngán thở dài…
Thế là cả hai quyết tâm làm theo sự hướng dẫn của …sách giáo khoa.! Và khỏi phải nói cái bếp nhà cậu chỉ với hai ngày là biến thành bãi hỗn chiến trên sa trường.
Chỉ tội cho cậu, là con trai có biết làm gì đâu, ăn đây còn phải ăn mì gói chứ đừng nói đến nấu các món cơm canh đạm bạc.
Vậy mà khi nghe Phụng nói anh rất thích ăn bánh kem có vị sôcôla đắng, là lập tức trong não cậu liền mường tượng ra viễn cảnh anh ngồi hưởng thức chiếc bánh ngọt ngào của cậu.
Hai ngày trước thì trong suy nghĩ của cậu chỉ có anh, anh và anh. Vậy mà hai ngày sau lại chỉ có bánh, kem, và sôcôla.
Haiizzz!!! Cậu đã yêu anh quá rồi, một tình yêu quá đổi ngọt ngào cho cả hai người.
……
Tất nhiên với sự cố gắng hết mình của hai con người vì tình yêu, cuối cùng cũng cho ra hai chiếc bánh rất xinh, rất đẹp, và rất nhỏ…Một cho anh, một cho Thái.
Còn hương vị như thế nào thì vẫn chưa có đáp án.
Trong khi cả hai đang ngất ngây với thành quả của mình, thì bỗng chiếc di động của cậu vang lên.
Nhìn vào màn hình mà tim cậu muốn ngừng đập, mọi tế bào như đình chỉ hoạt động.
Một dãy số rất quen thuộc, không nhầm lẫn đâu được, hai tháng qua nó đã không gọi vào máy của cậu, vậy mà hôm nay lại…
Tay run run nhấn nút, cậu nuốt khan mà lên tiếng:
[ …Alô!!!..Tôi nghe đây!!!]
[ Chào cậu! Hoàng Hàn!!!]