Đằng sau lời nói... - Chương 25
Chap 25
_DỪNGGG…LÀM ƠN, DỪNG LẠI ĐI!!!!
Cậu tiếp tục kêu gào, cố gắng thoát ra khỏi hắn. Nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại, hắn cứ hôn lấy hôn để hai bên cổ cậu…
_ Quốc Thiên!!! Xin anh,… xin anh làm ơn dừng lại!!!…-giọng cậu đã yếu đi trông thấy.
_……….-hắn bỏ ngoài tai lời của cậu
_ Làm…ơnnn..đii..mà..!!!- cậu hết sức rồi!!
_……….-hắn vẫn như kẻ điếc.
_……….
_……….- hành động có chút chậm lại.
_……….
_……….- hắn ngước lên nhìn cậu
_……….
Bây gời cậu đã thôi không giãy giụa hay la thét nữa, hắn ngạc nhiên khi cảm nhận người bất động, căn phòng chìm vào sự yên ắng đáng sợ.
_ Này! Sao thế? Làm gì bất động thế kia?- hắn ngồi dậy hỏi cậu.
_……….-cậu thì ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung.
_ Này! Này nhóc! Định hù tôi àh?-hắn có vẻ khẩn trương.
_……….
_ Haizz!!! Sao thế, tôi chỉ giỡn chút thôi mà!!- vừa nói hắn vừa lây cậu dậy.
_……….- vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đã nhìn hắn.
_ Nhóc làm gì nghiêm trọng thế, có phải con gái đâu! Đùa có chút mà!!!
Bỏ qua lời nói của hắn, cậu ngồi dậy bước xuống giường, im lặng mà hướng tới phòng vệ sinh.
_…Này!…giận rồi àh!!!- hắn hỏi.
Trước khi cậu kịp vào trong, hắn kéo lấy tay cậu lại tính hỏi, nhưng vừa chạm tay cậu thì:
* BỤPP!! *
Cậu xoay phắt người lại, nhanh tay đấm vào mặt hắn một cú rất mạnh, đến nổi hắn té nhào xuống giường và khoé môi thì chảy máu.
Hắn bất ngờ trước cú đánh vừa rồi, cậu bây giờ với gương mặt vô cảm, nhưng hai mắt lại đỏ lên vì giận, không nói tiếng nào cậu đi thẳng vào trong và dập mạnh cửa lại.
Điều này cho hắn biết cậu thực sự đang rất giận.
Thật ra hắn định đùa với cậu chút thôi, không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy. Mà ai bảo sáng sớm cậu cho hắn đi hái sao làm chi. Hắn trả đũa lại cũng chuyện thường thôi.
Đêm qua khi hắn trở về phòng thì đã quá nửa đêm, thấm mệt nên hắn leo lên giường ngủ luôn, chứ có ngó ngàng hay đụng chạm tới cậu đâu.
Hắn là ai chứ? Hắn không bao giờ có hành động lập lại cùng một việc nào đó. Như thế thì rất vô nghĩa với hắn.
“ Nhóc nổi giận cũng gớm ăn lắm!… nhìn dễ thương ra phết đó chứ! Lần này coi bộ.. có trò chơi mới hấp dẫn rồi… Hahaaa!!”
Nằm rung đùi nhìn cánh cửa đóng kín mà hắn mỉm cười thích thú với cái người đang ở trong đó.
Vậy mà hắn đâu hay cũng như nhận biết rằng, vừa nảy khi nhìn vào gương mặt và đôi mắt giận dữ của cậu. Trong một phần giây nào đó hắn thực sự đứng hình theo đó là chút cảm giác ân hận và khó chịu, có lẽ vì vậy mà hắn đã cho qua cú đấm của cậu..
Điều mà chưa bao giờ xảy ra trong cách hành xử của hắn….
Quốc Thiên ơi!! Tình yêu luôn là thứ cấm kị nhất để đem ra đùa giỡn, bởi nó luôn là con dao hai lưỡi.
…………..
Còn cậu, mặc cho hắn ở ngoài, cậu thu mình ngồi trong bồn tắm mà đầu óc thì trống rỗng. Thật sự cậu quá sốc với chuyện vừa rồi.
Lúc đó cậu hoảng sợ tột cùng, cứ tưởng hắn sẽ làm tới luôn, mọi thứ trước mắt cậu tối sầm lại. Giờ nhớ đến mà cậu vẫn rùng mình ớn lạnh.
Nghĩ đến hắn là cậu ứa gan, giận tím mặt. Cậu hận không thể đem hắn quăng ngay xuống lầu.
Thà là hắn mở miệng nói câu xin lỗi hay gì đó, cậu còn nghĩ cớ cho qua. Đằng này hắn lại bảo chỉ đùa giỡn thôi, mà đùa kiểu như hắn có ngày cậu cầm dao giết chết mà không hay.
Sao lúc này cậu ngồi một mình mà nhớ anh muốn phát điên lên được, nếu phải đánh đổi mọi giá để được thấy anh, được anh che chở ôm vào lòng thì cậu cũng sẵn sàn.
“ Giờ anh đang ở đâu… mau về đây đi, xin anh đó…làm ơn đi…tôi cần anh mà.”
Cậu nhớ anh lắm, nhớ lắm….
——————————–
Trở lại với vị hôn thê của anh, Mỹ Kiều. Từ ngày anh xuất ngoại, cô cũng chẳng tìm hiểu xem anh đi vì việc gì, sao phải hoãn đính hôn lại chỉ với hai tháng. Theo cô thêm hai tháng nữa cũng chẳng là vấn đề gì.
Vốn dĩ cô đâu có yêu anh để mong chờ được làm vợ.
Việc quan trọng với cô bây giờ là các cổ đông của tập đoàn Đặng Gia, làm cách nào để có trong tay các cổ phần của họ mới là điều khiến cô lo nghĩ.
_ Ba thấy con quá tự tin và nóng vội rồi đó, Đặng gia không đơn giãn như con nghĩ, bên đó nhân tài không hiếm đâu con gái àh.!!
_ Ba yên tâm , lần này con không trực tiếp ra mặt , vì vậy nếu có bất trắc thì cũng không làm ảnh hưởng đến uy tín của Phương Thịnh đâu ba, chỉ cần ba ở phía sau hậu thuẫn cho con là được.
_ Được! Phương Thịnh dư khả năng để hậu thuẫn cho con, miễn là không ảnh hưởng đến uy tín là tốt.
_ Tuyệt! Cám ơn ba, ba cứ để con thử sức lần này.
_Uhm, dù sao ba cũng muốn xem con gái thể hiện như thế nào.
….
“ Đúng! Tôi không tin với tập đoàn như Phương Thịnh không thể làm bên anh điêu đứng một lần…”.
………….
Phải rồi, với thế lực của Phương Thịnh thì cô dư sức có được những gì mình muốn, nếu có thất bại cũng chẳng hao hụt gì cho đáng.
Xem ra đây chẳng qua là vấn đề của cô chỉ muốn khẳng định mình trước anh mà thôi.
Nhưng lần này cô có quá chủ quan và nóng vội hay không, thì còn chờ vào kết quả của anh thu về sau chuyến xuất ngoại như thế nào.
——————
—————————————
Thoáng mắt chỉ còn lại một tuần nữa là anh về, mọi việc cứ lặng êm theo thời gian. Mỗi người vẫn tiếp tục công việc hằng ngày của mình. Sáng, trưa, chiều, tối cứ theo qui luật mà trôi qua ngày.
Kể cả cậu cũng vậy, vẫn tiếp tục công việc như mọi khi. Cậu không quên dâng cho sếp mình ly cà phê “thơm ngon”, tác phẩm yêu thích của cậu vào mỗi buổi sáng trước khi bắt tay vào chuyên môn của công việc. Cứ thế mà mọi thứ khá bình yên với cậu.
Mà kể ra từ ngày ở khách sạn về, hắn đã bớt quấy phá cậu hơn. Không còn hành hạ hay mưu kế gì với cậu như trước nữa.
Phải chăng hắn đang đợi vai diễn kế tiếp của mình, hay vì nguyên nhân nào đó hắn chưa muốn cậu nổi giận.
Chẳng ai hiểu được hắn đang nghĩ gì trong hệ thần kinh của mình.
Còn cậu cũng đâu có vừa gì, luôn giữ khư khư vẻ mặt bất cần với hắn. Trước kia đã thế rồi, mà nay cậu càng phát huy khả năng đó nhiều hơn.
Mà đó đâu phải việc cậu để tâm đến, vấn đề là cậu đang từng ngày mong anh trở về.
Lần này cậu quyết tâm rồi, cậu nhất định sẽ nói ra tình yêu của mình với anh. Dù lời thầm kín của anh là gì hay anh có nói ra không cậu cũng mặc.
Đợi, và đợi. Từng ngày đếm ngược, cậu hồi hộp chờ anh về.
—————————–
Hai con người, hai linh hồn ở cách xa nhau nửa vòng trái đất, nhưng lại cùng một nhịp đập của con tim, ai cũng có dự định riêng của mình, những lời yêu hứa hẹn sẽ được nói ra.
Nhưng liệu họ có thực hiện được không, khi mà những toan tính xung quanh luôn chờ đón họ….