Đằng sau lời nói... - Chương 23
Chap 23
Sáng hôm nay tâm trạng cậu rất vui, tràn ngập sự hưng phấn. Bước vào công ty với vẻ mặt tươi cười, khác với mọi ngày không đợi hắn nhắc, cậu chủ động đi pha cà phê cho hắn.
Thật ra lý do của mọi hành động đều xuất phát từ một người.
“_Ngày giáng sinh tôi sẽ trở về, cậu đợi tôi nhá! Tôi đã mua cho cậu món quà rất tuyệt, nó sẽ rất hợp với cậu….”
Đêm qua anh lại gọi về hỏi thăm sức khoẻ của cậu như mọi lần. Cả hai người đã nói chuyện rất lâu, và trước khi gác máy, anh đã cho cậu một cái hẹn vào đêm giáng sinh.
Điều đó làm cậu rất vui, chí ít thì giờ cậu đã xác định được thời gian anh trở về. Còn một tháng nữa thôi.
Bắt đầu từ giờ cậu sẽ đếm ngược, còn ba mươi ngày nữa cậu sẽ được nhìn thấy anh.
Mãi mỉm cười với suy nghĩ mà cậu đâu hay biết, đường trong tách cà phê đã thuộc dạng bảo hoà dung dịch.
_ Hôm nay nhìn nhóc có vẻ gì đó khác khác nha!- Hắn chống cằm nhìn cậu.
_……..- không để ý lời hắn nói, cậu đang vui mà.
_ Tự động mang cà phê mà không cần nhắc nhở, có năng lực đó.
_…Nếu không có việc gì thêm, tôi ra ngoài.
_ Khoan!! Tối nay nhóc tăng ca đi.
_…??…
_ Là trợ lý thì sếp đâu phải theo đó, mà tối nay bên đối tác có mời đến khách sạn Park Hyatt dự tiệc chiêu đãi, vì thế nhóc đi cùng tôi.
_ Nhưng….
_ Được rồi, cứ vậy đi.- hắn chặn họng cậu.
_ Đi như thế thì…
_ Tôi cần nhóc sắp xếp một số việc cho buổi gặp gỡ, đây là công việc.- vẫn bỏ ngoài tai ý kiến mà ra lệnh cho cậu.
_………- cậu chán nản thở ra.
_ Ok, bảy giờ sẽ đi, lúc đó tôi gọi nhóc sau….àh, đường đang lên giá, nhóc đừng lãng phí thế!
Trước khi cậu quay lưng trở ra, hắn kịp cho cậu lời nhận xét về ly cà phê mà hắn vừa hóp được một ngụm đã muốn phun.
———————–
Nơi gặp gỡ đối tác khá sang trọng, nhìn từ ngoài vào thì đây quả nhiên là nơi dành cho các doanh nhân thành đạt. Dưới ánh đèn vàng sáng rực rỡ, sự lộng lẫy và qui mô càng làm tăng giá trị của mỗi người đang hiện diện ở đây.
Nhìn những người có mặt trong sảnh mà cậu tự nhiên thấy thiếu tự tin. Tất cả mọi người, ai cũng có một khí chất riêng. Nhưng vẫn có điểm chung là đều nói lên sự thành công của họ trên thương trường.
Hắn đi tới đâu cậu cứ lẻo đẻo theo sau tới đó. Cũng phải thôi, nơi này cậu có quen biết ai đâu, vì tính chất công việc nên cậu phải có mặt.
Mà hắn tính chơi cậu hay sao đó, bảo là có một số việc cần cậu sắp xếp, vậy mà từ lúc bắt đầu đến giờ hắn có thèm ngó ngàng gì đến cậu đâu.
Thậm chí hắn cũng chẳng buồn giới thiệu cậu với đối tác, cứ xem cậu là người vô hình.
Tức! bực! chán nản! buồn… là tất cả lý do dẫn đến việc cậu mặc kệ hắn luôn, tự tìm cho mình một chỗ nghỉ chân cho thoải mái.
Mà cậu cũng biết tìm chỗ lắm chứ, đi ngang đi dọc một hồi, cậu lại đứng trước một hồ bơi khá lơn. Ngó quanh một lượt, cậu mỉm cười vừa ý tiến về cái bàn trắng để cạnh bể bơi mà ngồi.
_ Chàng trai trẻ! Sao không vào trong mà ngồi đây làm gì?
Đang lơ đãng với ly rượu trên tay thì có tiếng nói bên cạnh vang lên. Cậu quay sang nhìn, ngồi cạnh cậu là một người đàn ông khá lớn tuổi với mái tóc đã hai màu.
Khôn mặt ông ta nhìn rất phúc hậu, nhưng không vì thế mà mất đi sự cương nghị, vẻ uy nghiêm trên nét mặt. Chắc chắn đây là một thương nhân có tiếng.
_ Dạ tại.. cháu thấy trong đó ngột ngạt quá nên muốn hít thở chút không khí.- cậu lễ phép cúi đầu chào rồi trả lời.
_Uhm…Ta cũng như cháu, muốn tinh thần thoải mái hơn nên ra đây, không ngờ có người cùng trò chuyện.
_ Dạ!..Cháu là Hoàng Hàn, rất hân hạnh được nói chuyện với bác!
_…. Uhm!Ta cũng vậy…mà sao cháu lại ở đây? Không vào tiếp đối tác sao?
_ Dạ không! Cháu chỉ đi theo sếp của mình thôi, sếp cháu đang bận tiếp khách, nên cháu mới ra đây ngồi.
_ Ra là vậy! Ta cũng có con trai, chắc nó lớn hơn cháu….àh, cùng uống với ta vài ly nào, rượu ở đây rất tuyệt đó!
_Dạ!!! – cậu đưa chiếc ly cho ông ta rót thêm rượu.- Vậy con bác cũng đang ở trong đó?
_ Không, nó đang bận công tác ở nước ngoài.
_Vâng, chắc anh ta rất thành đạt? – cậu gật gù hỏi ông.
_ Cũng tạm thôi cháu àh! Ta không đặt yêu cầu cao với nó, dù sao ta cũng lớn tuổi, chỉ muốn có cháu bế thôi hahaaa…
_ Dạ vâng! Cháu hiểu- cậu lại tiếp tục rót thêm rượu cho cả hai.
_ Uhm!!! lần này đi công tác về, nó sẽ tổ chức đính hôn ngay, hi vọng sang năm là ta có cháu để nối dõi!!
_..Dạ! vậy chúc mừng bác!
Cứ thế, hai người vừa uống vừa cười nói với nhau về những câu chuyện phiếm xung quanh cuộc sống mình. Cậu quên hẳn mục đích của buổi tiệc mà ở đây thoải mái uống tới đầu óc quay cuồng, sự tĩnh táo cũng dần mất đi.
Có lẽ cậu quá vô tư trò chuyện với người bạn lớn tuổi này, mà không hề để ý điểm duy nhất trong suốt câu chuyện. Ông ta đã khéo léo tránh nói ra danh tánh của mình.
Trở lại với hắn, từ lúc cậu rời đi đến giờ, hắn vẫn tiếp tục bàn công việc với đối tác đó thôi.
Nhưng! Có điều, cậu rời hắn khi nào hay đang ở đâu và cùng trò chuyện với ai đều không thoát khỏi tầm mắt kiểm soát của hắn.
“ Ông già! Làm gì mà nóng lòng đòi gặp con dâu sớm thế. Mà ông muốn tôi đóng vai bất nghĩa với con ông sao?, chơi ác quá đó!!!”
—————–
Buổi chiêu đãi đối tác theo lời của hắn cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng hắn lại không có ý định đưa cậu về nhà. Vì lúc này trên vai hắn đang bận vác một cơ thể đã say mèm, một chút tĩnh táo để mở miệng cũng không.
Mà hướng hắn đang đi lại dẫn lên tầng trên của khách sạn, nơi có vô số các căn phòng đầy đủ tiện nghi mà sang trọng, ấm cúng.
……
Mở cửa phòng, hắn đặt nhẹ cậu xuống giường, chỉnh sữa lại tư thế cho thoải mái, sau cùng cởi bỏ giúp đôi giày và chiếc áo vest bên ngoài của cậu.
Hắn nới lỏng cà-vạt bước vào phòng vệ sinh. Mở van nước để rửa trôi mọi áp lực và mệt mỏi từ công việc, nó giúp hắn cảm thấy tỉnh táo hơn.
Nhìn vào tấm gương trước mặt, cái nhếch môi tạo thành một nụ cười thâm hiểm.
“ Bây giờ đến phiên tôi diễn trước, ngày mai sẽ tới lượt nhóc…!!!”
Bước ra ngoài với cơ thể khá mát mẻ, chỉ với một cái khăn độc nhất được quấn ngang hông. Hắn tiến tới nơi cậu đang ngon giấc.
……
Từng nút, từng nút của chiêc áo trắng trên người cậu lần lượt được cởi bỏ, đến khi để lộ ra một khuôn ngực trắng hồng và mềm mại, đang phập phồng nhè nhẹ với hơi thở khá nặng nề của người say rượu.
Hắn áp sát toàn cơ thể mình xuống người cậu, mặt hắn và cậu cách nhau chỉ với gang tay. Hắn ngửi được cả mùi men rượu trong hơi thở của cậu.
Trước mặt hắn chỉ còn hình ảnh của một gương mặt ửng hồng vì say, đôi hàng mi công nhấm nghiền lại và chạy dọc xuống là sống mũi cao thon thẳng, cuối cùng là đôi môi hồng hơi công lên đầy mê lực.
Toàn thân hắn đang dần nóng lên…
Dục vọng ngày càng lấn áp lý trí…
……..
Hắn! Một Quốc Thiên, đang đứng trước giới hạn cuối cùng giữa hai con người.
Đêm nay mọi thứ sẽ xảy ra như thế nào??? Câu trả lời sẽ được hoá giải khi ánh bình minh hừng sáng…!