Đằng sau lời nói... - Chương 21
Chap 21
Cầm xấp hình mà tay ông run rẫy, gương mặt nổi cả gân xanh và mồ hôi trên tránn túa ra như mưa.
“Cái quái quỷ gì đây? Sao lại có thể như thế được? Không thể nào, không…K.H.Ô.N.GGGG…”
Đấm mạnh tay xuống bàn, ông thả mạnh người xuống ghế một cách bất lực, vô hồn mà nhấm mắt lại, mọi thứ quay cuồng trong đầu ông.
Nằm rải rác trên bàn là những tấm hình vừa mới được trợ lý của ông đưa tới. Trong bức ảnh có một người con trai đang ôm hôn …một người con trai khác, thậm chí còn nhiều bức ảnh chỉ rõ sự thân mật của họ.
Nhưng ông không ngờ một trong hai người đó lại chính là đứa con trai độc nhất của mình.
Ông biết, con trai ông luôn có sự riêng tư của nó, nó không bao giờ kể hay tâm sự cùng ông. Nó quá xa để gần ông.
Cuộc hôn nhân này, nó hoàn toàn không muốn, và điều đó thì ông hiểu rõ.
Cứ nghĩ nó đã chọn cho mình một người lý tưởng để yêu, yêu đến nổi nó không thiết với việc kết hôn cùng Mỹ Kiều.
Thà là một người con gái nào đó, ít ra ông còn có thể suy xét lại. Nhưng đây lại là một đứa con trai, con trai chứ không phải con gái đâu.
Vậy thì thử hỏi, làm sao ông chấp nhận đây?
Kêu Mỹ Kiều đi dành chồng với một đứa con trai sao? Nực cười!!!
“ Quân ơiii, mày đang giết ta sao? Mày hết trò để chơi hay mày hết thú vui để hưởng. Mày…Trời ơiii!! Tao biết xử sao với mày đây hả Quân….”
Ngồi bật dậy, ông đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Đúng là trên đời không có gì là không thể xảy ra.
Nhưng nó là tương lai của cả gia đình họ Đặng, xét về mặt nào cũng vậy!
Nhấc tay lấy điện, ông gọi cho một ai đó:
_ [ Ta đây, tiến hành lập hồ sơ và theo giỏi tất cả mọi hoạt động của Hoàng Hàn, tuyệt đối không để sót một chi tiết nào.]
“ Hoàng Hàn, cậu xuất hiện không đúng lúc rồi, có trách! thì trách tại sao cậu lại gặp con trai tôii!!”
————–
Hôm nay là ngày đầu cậu đi làm lại sau những biến cố vừa xảy ra. Cậu rời khỏi nhà với tâm trạng trống vắng, một nỗi buồn man mác không mang tên.
Vắng? có lẽ là tiếng nói của người bà luôn dõi theo bước đi của cậu.
Buồn? vì hiện tại bên cậu không có một ai chăng?
Thở dài khi bước tới cơ quan, cậu không vào trong vội, mà đứng lại nhìn khắp một lượt. Nơi này sao thiếu vắng một bóng hình ai kia, trước đó nó đã mang anh tới bên cậu, vậy mà giờ chỉ còn mình cậu ở nơi đây. Anh đâu rồi?
Anh đi cũng được năm ngày rồi, vậy mà cậu thấy lâu kinh khủng, không có anh bên cậu, mọi thứ xung quanh tưởng chừng như vô màu.
“ Quân ơi, hôm nay tôi đi làm rồi này… tôi sẽ không buồn nữa đâu, tôi cũng cố gắng giữ sức khoẻ lắm, vì tôi nghe lời anh mà… vì thế anh mau về với tôi nha…nhớ anh lắm Quân ơi!!..”
Hít mạnh và mở thật to đôi mắt, cậu cố không cho khoé mắt mình đọng nước.
Mỉm cười với bản thân, cậu tiến về phía trước.
———–
Nếu nỗi nhớ về anh đang từ từ mà hành hạ trái tim cậu. Thì trước mắt, cậu lại khổ với ông sếp cà-tưng của mình.
Điển hình là sáng nay vừa ngồi vào bàn làm việc, cậu đã bị hắn gọi ngay vào văn phòng, được hắn giao nhiệm vụ hết sức đơn giản:
_ Để phạt nhóc vì quá lạm dụng việc công mà ảnh hưởng việc riêng của tôi…àk không, của công ty. Tôi yêu cầu nhóc, mỗi ngày phải đến sớm chuẩn bị trước một tách cà phê cho tôi.
_………-im lặng vốn là ngôn ngữ của cậu rồi.
_ Nhóc đang diễn kịch câm cho tôi xem đó àk? Hử??
_………-nhưng đâu đó có mùi thuốc nổ
_…OKey!! Hàn em! nói gì đi chứ em!!!
_…Tôi có ba câu để hỏi…và một câu để nói.
_Wauu! Ít khi nhóc nói hơn ba câu, tội gì không nghe, nhóc cứ việc.
_……..
_aiiissi…Hàn, mời Hàn nóiii!
_ Việc công và việc riêng là gì?- cậu bình thản hỏi.
_..àh..tưởng gì. Việc công là nhóc lợi dụng danh nghĩa giám đốc Quân mà xin nghỉ nhiều quá, việc riệng là…nghỉ nhiều làm chậm trễ tới công việc…ấy!!! đừng liếc tôi thế.!!
_….-ráng kiềm nén, cậu tiếp tục- Pha cà phê có phải là công việc?
_Tất nhiên, nhóc không thấy các cô thư ký vẫn hay làm sao?…chậc!! liếc nữa hư mắt đó.!!
_…Anh uống cà phê là việc riêng của công ty???
_……..-hắn nín!!!
_Và câu nói của tôi là: tôi không lơi dụng danh nghĩa của ai hết và công việc của tôi là trợ lý giám đốc, chứ không phải là các “cô thư ký” vì vậy bỏ ngay lệnh đó giúp tôi.
_……. “ đanh đá gớm nhỉ”
_Khuyến mãi cho giám đốc thêm một câu: Đừng gọi tôi là n.h.ó.c.!!!
Không đợi hắn đáp trả, cậu xoay người rời khỏi văn phòng lập tức. Bỏ lại hắn ngồi bơ vơ mà mồm hả to, mắt chớp chớp!. Có lẽ, hắn đang ngẫm lại, không biết ai là giám đốc ai là trợ lý đây mà.
“ coi bộ… chú em chọn đúng người quá xứng để làm dâu bác hai rồi…hahaha” miệng nở nụ cười nguy hiểm, hắn gác chân lên bàn mà từ từ rít điếu thuốc.
—————-
Nói thì nói vậy thôi, chứ vừa ra khỏi phòng là điện thoại bàn, di động của cậu liên tục réo ầm ĩ. Chỉ với nội dung duy nhất “ Hàn em, pha cà phê đi em” hoặc là “ Nhóc! Cà phê đâu, lâu thế!”…
Cậu muốn phát điên với hắn lên, cứ cái trò đó mà ngày nào hắn cũng áp dụng để thay cho câu “chào buổi sáng”.
Tất nhiên là lúc đầu cậu đâu có làm , hắn mơ đi. Nhưng riết chịu đâu nổi, không thể tập trung cho công việc được, cậu đành phải xuống tay một lần.
Phải nói… hương vị cà phê cậu pha cho hắn rất tuyệt! Mỗi ngày một vị khác nhau: đắng, chua, ngọt, bùi…đủ vị có hết. Khó có thể lầm lẫn với ai.
Dần dần cậu cũng chẳng xem hắn là cấp trên của mình nữa, cứ việc đối đáp theo kiểu “ một ăn mười” với hắn. Kệ! vậy cho thoải mái!
Nhưng có điều duy nhất ở hắn là cậu không biết.
Chỉ trước mặt cậu là hắn mới có thái độ như vậy, còn khi cậu quay lưng đi thì phía sau lập tức xuất hiện một bộ mặt khác.
Một Quốc Thiên không cảm xúc…!