Đằng sau lời nói... - Chương 2
Chap 2
_ Chào ba mẹ con mới về
_ uhm
_ Lên thay đồ đi con rồi xuống dùng cơm luôn, ba mẹ chờ con đấy.
_ Vâng!
——————-
_ Hôm nay triển khai dự án mới như thế nào rồi.
_ Dạ, con đã phổ biến sơ với mọi người, nhưng có chút rắc rối con không thể nói chi tiết, con dự tính mai sẽ họp lại và bắt đầu phân giao nhiệm vụ tiến hành luôn.
_ uhm! Làm gì thì cũng nhanh gọn một chút. Àh tuần sau em con và Mỹ Kiều sẽ về đó, con chuẩn bị đi.
_ Dạ con biết thưa ba.
_ sẵn tiện sắp xếp một chỗ cho con Phụng ở công ty luôn đi, ta muốn con dẫn dắt nó một thời gian.
_ Vâng ạ.
_ Thôi thôi. Hai cha con mau dùng cơm đi, nguội hết bây giờ, chuyện gì để sau rồi nói.
_ Dạ! mời ba mẹ dùng cơm.
_ Uhm, ăn đi con.
————————–
Ngã lưng xuống giường, anh mệt mỏi với một ngày làm việc căng thẳng. Biết bao nhiêu việc phải giải quyết, ngày nào cũng vậy cuộc sống của anh có quá áp lực chăng hay nó quá bình thường khi mà mọi việc đều được anh tính toán lập trình trước chỉ đợi đến lúc thích hợp thì cứ theo kịch bản mà diễn.
Anh may mắn có một gia đình đầy đủ, cuộc sống khá sung túc, mẹ thì ở nhà lo nội trợ, ba là chủ tịch của hội đồng quản trị, em gái thì đi du học cùng vị hôn thê, phải nói từ nhỏ anh luôn đươc dạy dỗ rất nghiêm túc và mọi thứ đều được ba mẹ soi đường để đi, suôn sẻ và bằng phẳng đến mức nhàm chán!
Đối với nhiều người thì đây là cuộc sống mơ ước, nhưng đối với anh nó cũng chỉ tầm thường. Đôi lúc anh muốn mình thoát khỏi cái bao bọc của gia đình mình, đối mặt với những khó khăn trong đời, ít ra như vậy còn có chút thú vị.
Từ lúc hoàn tất thời gian đi học tới nay thì anh cũng gần ba mươi tuổi, anh được ba dẫn dắt vào làm ở công ty và mới đây lại được nắm quyền điều hành, sắp tới là đón người vợ tương lai mà theo anh được biết thì đây cũng chính là sự lực chọn hoàn hảo của ba mẹ dành cho anh chứ anh nào đã hẹn hò anh tìm hiểu cô gái đó bao giờ, nghe đâu là một tiểu thư đúng mẫu.
Thở dài với mớ suy ngẫm của mình, anh tự hỏi cuộc đời sẽ tiếp tục vậy ư? Haizz!!! Thôi thì cái gì đến sẽ đến, không quan tâm nữa.
Lập kế hoạch tiếp vào thời gian tới thôi: Mai tiến hành dự án mới, gặp gỡ đối tác, trao đổi với nhân viên,…, đón em gái về, đón luôn vợ tương lai, sau đó… hẹn hò, kết hôn, sanh con… úi zờiiii !!!!!
——————
_ Công việc mới ổn hết hả con
_ Dạ rất tốt bà ơi.
_ ừh, mừng cho bây. Mới ra trường mà việc làm như vậy tốt quá rồi, không phải ai cũng may mắn vậy đâu. Lần này nhờ thằng Thái nhiều rồi.
_ Con biết mà bà, con sẽ cố gắng và không quên ơn của Thái đâu.
_ ừh, mà bây lo tìm mua một chiếc xe làm chân mà chạy, chứ đi làm rồi mà không có xe bất tiện lắm
_ Con cũng có nghĩ tới rồi, con cũng đang tìm bà ạ, chứ đi nhờ Thái riếc rất phiền.
_ Đúng đó con, tự mình lo cho mình, hạn chế sự giúp đỡ đi
_ Dạ con biết, thôi bà đi nghĩ đi, bác sĩ dặn bà là phải nghỉ ngơi thật nhiều đó, tránh suy nghỉ bà àh.
_ ừh, tao biết, bây cứ lo thân bây đi. Lo mà kiếm cô cháu dâu về đây phụng dưỡng cho bà là được.
_……
_ Mà bây đi làm nữa đó àh, làm vừa thôi, có ai bắt đâu mà làm dữ vậy, có tiền nhiều rồi lăn ra bệnh cũng vậy thôi.
_ Bà yên tâm, con biết sức mình mà. Thôi bà ở nhà ngủ sớm nha, có gì gọi con liền, con đi đây, chút về con tự mở cửa, bà cứ ngủ, đừng lo.
_ Ừh, đi cẩn thận nha con.
_ Vângggg, con biếtttt.
_ “ cái thằng thiệt là!… tội nghiệp cứ lo kiếm tiến chạy chữa thuốc men mà làm đến đầu tắt mặt tối, ba mẹ bây có nhìn thấy thì độ cho cháu nó được khoẻ mạnh may mắn, khổ cho số của cháu tôi…”
Vừa đưa bà từ chỗ tái khám về là Hàn phải chạy nhanh đến chổ làm thêm ở quán nước bằng chiếc xe đạp của mình, cũng may chỗ làm không xa chỉ đi mất mười lăm phút là tới, thời gian làm thì từ sáu giờ chiều đến mười hai giờ khuya thậm chí có thể hơn nữa nếu quán đông khách. Nhưng được cái tiền lương cũng không đến nổi, dù gì thì cậu cũng là con trai mà, sức khoẻ tốt, đi đêm cũng vô tư thì tội gì bỏ qua.
“ chạy lẹ thôi, bà chủ nhằn thì mệt, hôm nay ở công ty xin về sớm là khó khăn lắm rồi, nhớ thái độ của trưởng phòng rất khó chịu mà mình run, sợ bị đuổi việc, lần sau chắc phải nhờ ai đó đưa bà đi tái khám quá… Haizzz!! Mà nhắc mới nhớ, hôm nay ngày gì không biết, hoá ra cái người mình va phải lúc lên cầu thang là ông giám đốc mới ghê chứ, lúc phỏng vấn mình có thấy ổng đâu chứ, mà hình như tại mình làm hư tài liệu của ổng hay sao mà ổng rất tức giận, lúc nhìn thấy mình cứ tưởng ổng sẽ đứng lên quát to chứ, cũng may ổng chỉ nhìn với đôi mắt muốn ăn tươi thôi rồi sau đó cho cuộc hợp kết thúc sớm, hìhì, đỡ khổ.”
_ Nhanh đi Hàn ơiiiiiii, tháng này trễ 3 ngày rồi đóooo!
_ Dạ xin lỗi chị, em sẽ cố gắng!
_ Thôi thôi, nhanh đi. Khỏi xin lỗi, chị chỉ xin lương em thôi.
_…….
_ Ra bàn 53 đi em, khách mới vô đó.
_ Dạ em ra ngay đây.
———————–
_ Cho hỏi hai anh dùng gì?
_ Một phê đá không đường.
_ Dạ, còn anh?
_ Một…..
_ “ Đồ đần ??”. nhíu mài/ “ lại nữa hả??”. nhăn mặt
_ A.. Dạ… Dạ giám đốc dùng gì?
_ Một capuschino.
_ Dạ được, xin đợi chút.
_ Khoan đi. Làm ơn nhớ cho, ra khỏi công ty thì tôi với cậu không phải giám đốc hay nhân viên.
_…….
_ Đã hiểu???
_… Vâng tôi biết. xin phép!!
——
_ Êh, người quen hả?
_ Không quen, nhưng biết mặt. làm ở công ty mình.
_Àh, ra là nhân viên, mà cũng siêng thiệt ban ngày đi làm tối về làm tiếp, tiền bỏ đâu cho hết.
_…….”nhìn là ngứa mắt”
_ Sao rồi, nghe nói bé Phụng sắp về phải không?
_ Uh, dẫn theo cả Mỹ Kiều nửa.
_ Woa, cả hai về luôn àh, ông sướng rồi hen, bắt đầu hẹn hò với em rồi nha.
_ Không ham
_ Zờii ah, kệ ông, thứ máu đen. Nhớ dẫn bé Phụng đi uống nước với tui đó. Lần này phải cứa em ấy mới được.
_ Muốn làm em rễ mình hơi khó đó
_ Nước của hai anh đây, xin phép!!
_ Ok, Thanks nhá!
_……………
_ Chúc quý khách ngon miệng!
“ sao run quá, có cần phải đụng mặt như vậy không, uii ông sát thủ”
Hàn rủa thầm trong ý nghĩ sau khi quay lưng đi, cậu đâu biết từ nảy giờ từ mọi hành động của cậu luôn có một người ngắm ngía với ánh mắt lẳng lơ pha chút lạnh lẽo nhưng theo người đó được giải thích là “ nhìn là ngứa mắt”.!! Ừh thì ngứa, nhưng nhìn thì vẫn cứ nhìn.