Đằng sau lời nói... - Chương 19
Chap 19
Nổi hoảng sợ nhanh chóng dâng trào trong anh, vội vã chạy vào trong tìm kiếm cậu. Mở nhanh cánh cửa phòng ngủ, thì giờ đây đập vào mắt anh là hình ảnh cậu đang thu mình lại ngồi bó gối ở một góc phòng.
Nhìn cậu như vậy mà cõi lòng anh đau thắt lại, thế nhưng cảm giác nổi giận lại dâng lên hơn bao giờ hết.
Nhìn xem, bộ dạng cậu như thế này là sao? Biết là cậu buồn lắm, đau lắm chứ, nhưng cứ như vậy mãi thì khi nào cậu mới vực dậy được như xưa.
Anh thì đang ra sức gồng mình đối phó với mọi việc, anh cũng mệt mỏi và áp lực biết bao. Nhưng anh không thể cũng như không có khả năng để từ bỏ mọi thứ được.
Vì ai, tất cả là vì ai mà anh phải cố gắng bảo vệ tình yêu này. Vậy mà nhìn cậu xem…
_ Cậu đang làm gì vậy?… đứng dậy!!
_……..
_… Đứng dậy! Tôi nói cậu đứng dậy ngay!!!- anh tiến tới chỗ cậu- ĐỨNG DẬY NGAY CHO TÔI!!!- vừa quát anh vừa dùng hết sức kéo mạnh người cậu lên.
_… Anh…ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY!- cậu cố đẩy anh ra.
_ Tôi hỏi cậu đang làm cái khỉ gì kia???- anh bóp mạnh vai cậu.
_ KỆ XÁC TÔI!!! BỎ TÔI RA!!!
_ Cậu nhìn lại mình đi, giống cái gì?
_ TÔI BẢO ANH BUÔNG TÔI RAAAA!!!!!
* CHÁTT!!* anh đánh cậu rồi, đánh mạnh nữa là khác.
Nhận cái tát từ anh, cậu như người mất hồn, thôi không giãy giụa hay la hét nữa, cậu quỳ sụp xuống đất.
_ …anh…anh..đánh tôiiii..!!!- một tay ôm lấy bên mặt, cậu ngước lên nhìn anh, giọng cậu run lên thấy rõ.
_ Phải!! Tôi đánh cậu. Tôi đánh cho cậu tĩnh ra, nhìn lại mình đi! Hoàng Hàn khi xưa đâu rồi?
_………
_Tôi biết cậu đang rất đau buồn, không ai trách được cậu. Nhưng cậu cứ như vậy thì dẫn tới đâu?? Bà cậu sẽ vui lắm khi thấy cậu như vậy sao?? Bà cực khổ nuôi cậu khôn lớn chỉ để thấy cậu thành đạt! vậy mà, bà chỉ mới xa cậu thì cậu ra nông nổi này sao? Có đáng không Hàn? Hả???? HOÀNH HÀN!!!
_… tôi… tôi…- nhìn anh mà khuôn mặt cậu đầy nước mắt.
_ …Được rồi! -anh quỳ xuống bên cậu, để nhẹ ngón tay lên đôi môi cậu- Đừng nói gì nữa! lại đây nàoo!! – và, anh đã ôm cậu vào lòng.
_…hức.hức… tôi..tôi nhớ bà lắm,…nhớ… hức..hức…nhớ lắm… hu..hu.!!!
_…Được rồi, cứ khóc đi, cứ khóc nhiều vào! Hãy nhớ bà đi, nhớ cho thật kỹ vào… nhưng chỉ qua đêm nay thôi nhé!!!
_… hức..hức…bà..bà..ơiiii…
_ Được rồi,..được rồi…
Đúng là anh đánh cậu rất đau, nhưng lòng anh lại đau hơn cậu gấp ngàn lần. Ôm chặt cậu trong vòng tay, hôn lên mái tóc cậu, nâng niu vỗ về cậu từng nhịp, mong là cậu sẽ mau vượt qua khó khăn lần này.
………
Khóc mệt, cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Anh từ từ vòng tay bế cậu lên, bước tới giường nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống, kéo tấm chăn phủ kín người cậu.
Ngắm nhìn gương mặt đã gầy hẳn đi mà lòng anh xót xa, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc vươn trên trán cậu, cúi xuống đó đặt nụ hôn nhẹ. Anh xoay người bước chân ra ngoài.
Anh cần phải tiếp tục, cho anh và cho cả cậu.
[ Alô! Quân đây, tôi có chuyện muốn gặp cô…]
—————–
Tại quán cà phê nơi cậu làm việc, anh và Mỹ Kiều đang ngồi đối diện nhau.
_ Hôm nay sao anh có nhã hứng mà mời tôi dùng nước vậy? Minh Quân!
_Được rồi! chúng ta vào vấn đề chính luôn!
_ Từ từ nào, anh càng nóng vội thì càng dễ mất bình tĩnh đó!
_ Cô đã rõ về chuyện sắp tới? Tôi nhớ không lầm là chính cô trước đó đã đề nghị chúng ta nên dừng ở mức bạn bè, chẳng phải cô cần có thời gian cho sự nghiệp hơn sao?
_…….- cô vẫn nhìn anh với khuôn mặt không cảm xúc.
_ Vậy mà tháng tới là chúng ta đính hôn, tôi cần lời giải thích đấy Mỹ Kiều àk!!!
_ Đúng là tôi có nói chỉ nên dừng ở mức bạn bè, nhưng tôi nhớ anh đâu có xem tôi là bạn của anh.
_….Cô…
_ Huống chi đây là ý kiến của bậc trưởng bối, tôi sao có thể ngăn.
_ Ha! Hoá ra cô đã tính sẵn hết rồi đấy àh! Hửm?
_ Tuỳ anh nghĩ thôi, tôi thấy anh không hề muốn làm bạn cùng tôi, nên biết đâu…chuyển sang vai trò là người yêu thì anh sẽ hứng thú hơn???
_ Mỹ Kiều, Tôi quá biết rõ tính cô như thế nào!!. Cô suy nghĩ lại đi, cô muốn làm vợ tôi hay…cô muốn sở hữu tôi?
_ Haha..ha! sao lại nghĩ vậy? anh -không -giá -trị như những thứ xung quanh anh đâu.
…….
“ Để tôi xem, lần này… anh xoay với ông già của mình như thế nào?…”
“ Đúng là cô rất thông minh, nhưng chưa đủ nguy hiểm để đối phó cùng tôi đâu, Mỹ kiều!!”
————————-
Đêm đã khuya ở ngôi biệt thự rộng lớn, mọi không gian đều chìm vào sự yên tĩnh của màn đêm, mọi người có lẽ đã say giấc mộng của mình, nhưng đâu đó trong ngôi biệt thự vẫn có người đang hoạt động.
Hoạt động về trí óc lẫn thể lực. Cụ thể là giờ đây tại hồ bơi, anh ra sức bơi thật nhanh và liên tục không nghỉ.
Chỉ có thế anh mới suy nghĩ bước kế tiếp nên đi như thế nào?
_ Anh hai! Muốn tìm cách cũng không cần phải bơi như cá vậy đâu -dừng lại nghỉ lấy hơi thì ngước lên đã thấy Phụng ngồi trên thành hồ.
_ Em chưa ngủ sao? -trèo lên khỏi mặt nước, cầm khăn choàng vào người, anh tiến tới cái ghế dài.
_ Ngủ sao được khi có người nửa đêm thích làm “ rái cá”!… Mà Hàn ổn hả anh?
_ Uhm… cậu ấy khá ổn.
_ Anh…có dự tính gì chưa?
_…….-cầm ly rượu trong tay, nhìn ra bờ hồ anh suy tư, nói tiếp- Có lẽ anh phải đi ra ngoài một chuyến.
_……….- nó cũng rót cho mình một ly rượu.
_ Mỹ Kiều không đơn giản chỉ muốn làm vợ anh.
_ Điều đó em dư biết.
_ Qua bên đó, mới có người giúp được anh.
_ ….Steven? anh nói steven sao?
_ Aiiisss!….Em thôi cái kiểu đó đi, lúc nào cũng soi trong bụng người khác!
_ Hìhì.!! -nó nhăn răng cười cầu hoà- Anh cứ đi, nếu đó là cách duy nhất.
_ Uhm…đều anh không yên tâm là…
_ Hàn chứ gì?!! Khổ quá, em lo được…Ák, sao đánh em…auu.. đau em…Ok!. Em không nói, không biết gì hết!! đau chết được!! “ Cứ thế, để coi ông trốn tới đâu”
_ Em lo người của em đi, đến lượt em bây giờ đó!!!
_ Êhh!!! Đừng có lái sang chuyện khác nhá, anh có tin em la lớn tên người đó không….áhh. đauuu….đừng đá nữa,..đau emm….
…….
“ uhm!…chỉ có cách đó thôi.”