Đằng sau lời nói... - Chương 18
Chap 18
Hôm nay sẽ là một ngày khó khăn cho anh, từ lúc bỏ lại Mỹ Kiều ở chuyến công tác, cũng đã gần năm ngày anh không liên lạc về tổng sở. Mọi việc anh đều bỏ phế kể cả gọi điện cho ba, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới.
Mà nghĩ lại cũng thấy lạ, mấy ngày qua không hề có tin tức gì của ba anh hay Mỹ Kiều. Mọi thứ yên lặng một cách đáng sợ. Sắp tới sẽ là gì đây?
An tâm rời khỏi nhà cậu sau khi đã nhờ Thái đến trông chừng, anh lái xe nhanh về trụ sở chính, nơi các vấn đề cần phải giải quyết.
Sau đêm đó, mặc dù tinh thần cậu đã khá hơn nhiều nhưng anh vẫn rất lo. Anh trực tiếp xin cho cậu nghĩ thêm một tuần. Vì có đi làm sớm thì cậu cũng chẳng tiếp nổi được việc gì.
Vốn dĩ tính cậu đã rất ít nói vậy mà giờ đây lại càng kiệm lời hơn. Việc ăn uống thì thôi khỏi nói, ngày nào anh cũng phải mất hàng giờ mới dỗ cho cậu ăn được một ít. Haizz!! Anh thật sự vẫn không yên tâm.
Ngước lên nhìn toà cao ốc. Anh hít mạnh một hơi cho căng lồng ngực rồi cất bước tiến vào trong. Nơi mà anh phải đối mặt với những gì đã gây ra. Ba cần lời giải thích từ anh.
Đẩy cánh cửa lớn của văn phòng ra, trước mắt anh là hai người đàn ông đang ngồi bàn chuyện với nhau. Một là ba anh, và một nữa là Quốc Thiên, anh họ của mình.
Anh tiến tới chỗ ba, đứng thẳng người cúi đầu nói:
_ Thưa ba! Con đã về.
* BỐP!! * Khỏi phải nói, việc nhận một cái bạt tay từ ba là điều anh không tránh khỏi.
_ Mày về đây làm gì?. Sao không giỏi đi luôn đi!! Hửmm??
_ Con xin lỗi! là do con sai.- anh nói mà vẫn cúi đầu.
_ Sai sao?? Mày biết sai mà còn làm, vậy thì đừng có đứng đây mà xin lỗi ba mày. RA NGOÀIii !!!
_ Ấy!.. Thôi thôi! – thấy tình hình khá căng, hắn đứng lên làm người hoà giải- Bác Hai bình tĩnh đã, giận quá “ mất khôn đó ông già ” không tốt cho sức khoẻ. Dù sao chú Quân cũng đã về nhận lỗi rồi mà bác.
_ HA! Thứ như nó, ta không cần.
_ Bác à! – hắn lại tiếp tục- Bỏ qua mọi chuyện đi, bác quên chúng ta vừa bàn chuyện gì sao?
_……..
Xem ra lời nói của hắn đã có tác dụng. Cụ thể là không khí giờ đây đã giản ra rất nhiều. Ông Đặng bỏ mặt anh đứng đó mà bước qua bàn làm việc cầm sắp hồ sơ đưa ra trước mặt anh.
_ Lần này, nhờ con Kiều nó thông minh mà đỡ cho mày một bàn thua trông thấy. Cầm họp đồng này mà quay về tiếp tục nghiên cứu.
_ Vâng! Con cám ơn ba.
_Lần sau mà có chuyện như thế xảy ra, đừng trách ba nặng tay với mày.
_ ……
_ Còn nữa! Chuẩn bị cuối tuần này gặp bên thông gia để bàn về chuyện đính hôn.
_ …Sao?… Đính hôn là sao??- anh ngạc nhiên nhìn ba mình.
_ Cái gì mà sao? Tháng tới hai đứa sẽ tổ chức đính hôn.
_… Nhưng con… con và Mỹ Kiều đã nói chuyện với nhau, cô ấy chưa muốn đề cập đến vấn đề này.
_ Ta không biết! Nhưng đó là bên thông gia họ yêu cầu.
_…….
_ Còn nhớ ta đã nói gì không?… Liệu -mà -hành -xử.!!!
…….
Ra khỏi văn phòng đã lâu mà tay anh vẫn nắm chặt lại không thả. Gì đây, tính dùng biện pháp mạnh với anh sao. Anh không ngán đâu, ba cứ thoải mái mà sắp đặt theo ý muốn, còn việc có thành hay không còn tuỳ vào anh.
Vì anh là người quyết định mọi thứ chứ không phải ba. Cùng lắm thì lần này cả anh, ba anh, và tập đoàn Đặng Gia sẽ mất tất cả.
Nước đã bắt đầu gợn sóng…
…….
Ngồi gác chân nhìn màn kịch bắt đầu được vén màn, hắn thầm cười cho hai cha con họ. Một người thì cố vẽ đường cho hươu chạy, mà người còn lại đã đi quá xa khỏi con đường đó.
“ Thôi…Cứ để khúc dạo đầu từ từ biến hoá, mình cứ đi lo cho người chơi chính trước đã, haha… tuyệt!”
————————–
Một ngày quá căng thẳng và bực bội, anh tăng ga cho xe chạy nhanh về nhà cậu. Nhìn bầu trời trăng cũng đã lên. Không biết hôm nay cậu ở nhà như thế nào. Có ăn uống hay nghỉ ngơi gì không?..
Thật sự áp lực ngày càng tăng đối với anh, một mình anh phải xoay đủ hướng với mọi việc. Nào là chuyện của cậu, chuyện của ba anh, rồi sắp tới là chuyện đính hôn.
Quá nhiều việc phải đối phó mà anh thì chỉ có một mình. Thở dài trước khi cho xe dừng lại ở nhà cậu.
Bước vào nhà, đập vào mắt anh là không gian tối đen. Cậu đâu rồi sao lại không mở đèn.
Nổi hoảng sợ nhanh chóng dâng trào trong anh, vội vã chạy vào trong tìm kiếm cậu. Mở nhanh cánh cửa phòng ngủ, thì giờ đây trước mắt anh là hình ảnh…