Đằng sau lời nói... - Chương 17
Chap 17
Kết thúc cuộc gặp gỡ với đối tác, cô quay trở về khách sạn. Đứng trên ban công nhìn xuống con đường vắng, gió lạnh thổi từng cơn vào cơ thể cô.
“ _ Mỹ Kiều tôi xin lỗi… tôi có chuyện phải quay về, cô cứ tiếp tục công việc. Mọi trách nhiệm tôi sẽ đứng ra chịu. Cô cứ yên tâm.
_ … Kể cả việc anh bỏ mặt cô vợ tương lai của mình nơi núi rừng này sao?
_… Phải… ”
Nhớ lại hành động của anh lúc chiều mà cô cay đắng cho bản thân mình. Xuống xe anh không cần biết hoàn cảnh hiện tại của mình, thứ anh muốn duy nhất lúc đó là phải trở về.
Mặc cho phía trước có thể là tương lai của anh và cô.
Ai? Ai có thể khiến cho một Minh Quân không bao giờ dao động trước mọi hoàn cảnh. Vậy mà chỉ với cuộc điện thoại, anh đánh mất sự bình tĩnh, lý trí của một người nổi tiếng là giỏi ứng phó trước các tình huống.
Là ai?.!!!!
Mỉm cười cho thân phận của mình, cô uống cạn ly rượu trong tay.
“ Minh Quân, là anh bỏ rơi tôi trước, có trách thì trách anh vô tình, anh bất nghĩa thì tôi đành phải -bất -nhân”
—————————-
Một ngày không có nắng, thay vào đó là trời đổ cơn mưa nhẹ, từng hạt mưa bay lất phất thấm ướt đôi vai ai. Hôm nay là ngày bà cậu được chôn cất.
Nghĩa trang hiện giờ xa xa có vài ô dù màu đen đứng trước ngôi mộ đang được lấp từng cuốc đất.
Nhìn từng nắm đất đang dần lấp kín cỗ quan tài mà ai đó chứng kiến đều không tránh khỏi đau xót…
Phụng đã không còn đủ sức đứng vững trên đôi chân của mình nữa rồi. Nó đang dựa vào lòng của Thái mà ra sức khóc cạn nước mắt. Mặc cho Thái đang cố ôm chặt vỗ về nó.
Còn cậu, cậu vẫn im lặng như lúc đầu, ánh mắt vô hồn nhìn xuống ngôi mộ. Anh đứng sát bên cậu mà cảm thấy mình vô cùng bất lực, hận không thể xua tan mọi đau thương cậu đang gánh phải.
Việc anh có thể làm duy nhất lúc này là nắm thật chặt bàn tay của cậu mà thôi.
Mưa đang dần thấm ướt mãnh đất cằn cõi…
——————–
Trở về nhà thì trời đã nhá nhem tối, giờ đây tôi thật sự không còn sức trụ nổi nữa. Hai ngày qua là quá đủ cho một con nhím như tôi luôn xù các gai nhọn của mình lên, chống đỡ những bi thương từ số phận.
Nhìn quanh ngôi nhà vốn dĩ luôn ấm áp, thì giờ đây là một mảng u ám, lạnh lẽo đến tê người.
Tôi cố gắng đuổi khéo mọi người về thật nhanh, thú thật lúc này tôi chỉ muốn ở một mình, được nhìn ngẫm lại quãng đời đã qua mà thôi.
…
Nhìn em mà tôi xót xa lắm em có biết không.
Cái cách em muốn lẫn trốn mọi người chỉ càng làm tôi lo lắng thêm thôi.
Mặc cho em xua đuổi, ai về thì về. Tôi quyết tâm ngồi lì tại đây. Bởi tôi biết em không gắng gượng được bao lâu nữa đâu Hàn.
Bỏ mặt tôi ngồi đó, em hầm hầm bước ra sau nhà.
…
Cám ơn anh đã về bên tôi, cám ơn anh đã ở bên tôi và cám ơn anh đã cho tôi hơi ấm…
Hai ngày qua, tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn tột cùng, luôn có cảm giác chới với như đứa bé vừa biết đi chập chững. Nhưng khi được anh ôm vào lòng, tôi lại thấy bình yên trở về, cảm giác đau đớn cũng phai bớt đi phần nào.
Chỉ có điều là tôi không ngủ được.
…
Gì đây? Em ăn cơm àk.
Đúng rồi, em phải biết giữ sức khoẻ cho mình chứ…
Gì đây? Em đi tắm sao?
Tốt, cả ngày mệt mỏi, tắm sẽ thấy thoải mái hơn…
Ngủ rồi àh? Chắc em mệt lắm đây mà…
…
Nhấm mắt lại là hình ảnh bà lại hiện lên trong tôi, những kí ức xưa thi nhau quay về.
Đứa bé trai mõi khi khóc quấy vì nhớ ba mẹ, luôn được bà mình cõng trên lưng hát ru từng đêm.
Rồi bà phải nhận thêm công việc về làm cả ngày lẫn đêm, để có tiền mua đồ chơi cho nó chỉ vì thấy bạn nó có mà nó thì chỉ dám đứng nhìn.
Rồi nó bệnh bà lại phải thức trắng đêm mà chăm nó. Trong cơn sốt, bà sợ nó nhớ mẹ, vì vậy mà những câu hò hát ru được bà cất lên, vang mãi tới khi ánh bình minh ló dạng…
…
Mà sao nảy giờ tôi cứ đóng vai người vô hình vậy, em làm mọi việc mà cứ như không có sự tồn tại của tôi. Đây không phải là Hàn mà tôi biết.
Ngã nhẹ người xuống giường. Tôi xích lại gần, kéo sát lưng em vào lòng mình. Mặc cho lúc đầu em có sự phản kháng nhưng chỉ được một lúc là em để yên cho tôi vòng tay ôm lấy em.
…
Tất cả, tất cả những kí ức xưa cứ nối tiếp nhau mà hành hạ tâm can tôi.
Tôi sẽ không bao giờ trách bà đều gì nhưng cho đến lúc này, Tôi… lại trách bà…!
Tại sao bà ra đi mà không nhìn mặt đứa cháu trai lần cuối của cuộc đời.??
Sao không để cho tôi được nghe tiếng nói của bà lần cuối cùng.??
Vì điều này mà có lẽ tôi vẫn chưa tin được giờ đây chỉ còn mình tôi trên cõi đời này.
…
Hôm nay ôm em trong vòng tay, tôi cảm nhận được người em căng cứng ra, không như hai lần trước. Tôi biết, đã đến lúc giới hạn của sự chịu đựng cần phải phá vỡ.
Nhẹ nhàng xoay người em lại, tôi nhìn thẳng vào mắt em, mắt em đỏ cả lên rồi này. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, mà không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi tôi kịp ý thức lại thì em đã nằm gọn trong lòng tôi rồi.
…….
Người em bắt đầu run nhẹ.
…….
Tiếng khóc đã bật ra.
…….
Ban đầu chỉ là thút thít nhỏ thôi.
…….
Dần về sau là sự vỡ oà.
…….
Tôi cảm nhận được ngực áo mình ướt đẫm nước mắt của em, tay em thì bấu chặt trên lưng tôi. Còn tôi thì ra sức ôm trọn lấy em, vỗ về từng nhịp trên tấm lưng bé nhỏ ấy.
Tốt rồi, giờ thì em đã khóc…!
Sẽ ổn thôi Hàn à!.. nơi đây anh luôn dõi theo em…T.ì.n.h Y.ê.u của anh…!
………
Không gian lặng yên. Chỉ còn lại hai trái tim hoà cùng một nhịp đập…
Từ đêm nay, nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi…