Đằng sau lời nói... - Chương 16
Chap 16
Chiếc xe hơi màu trắng lao đi trong bóng chiều tà, ngã đầu vào ghế anh nhấm mắt chìm vào suy tư. Từ lúc bước lên xe đến giờ lòng anh luôn nhói lên cảm giác bất an. Nó làm anh cảm thấy khó thở, ngột ngạt. Mong là không xảy ra điều gì hối tiếc.
Liếc nhìn sang bên cạnh, Mỹ Kiều vẫn im lặng chưa nói lời nào. Có lẽ cô biết anh không muốn có lần hợp tác này.
Bỗng chiếc di động của anh rung lên, nhìn vào màn hình mà tim anh đập mạnh từng hồi. Linh tính cho anh biết đã có chuyện.
[ Anh hai đây! Có gì vậy Phụng]
[……]
[ Em…em bình tĩnh đi, đừng khóc nữa, nói anh biết chuyện gì nào?] – giọng anh lạc hẳn đi.
…..
Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay. Anh đờ đẫn nhìn ra ngoài xe. Quá xa để có thể quay lại. Nhưng nếu đi tiếp thì anh…
Ngó qua nhìn người con gái đang ngồi cạnh của mình, anh lên tiếng:
_ Mỹ Kiều tôi xin lỗi.
………
Chạy! Cứ chạy, anh cắm đầu chạy mà không biết mình đã chạy bao xa. Con đường hoang vắng giữa núi đèo thật sự rất khó để bắt được xe trở về.
Thôi mặc kệ, vừa chạy anh vừa vẫy tay mõi khi có chiếc ô tô chạy ngang, bằng mọi giá anh phải trở về trong đêm nay.
“ Anh haiii ..hức ..hức… anh về đi… trở về nhanh đi anh… huhuuu…bà của Hàn mất rồiii.!!!”
_ Hàn! …Chờ tôi…, hãy cố lên em!!!
—————–
Không khí của ngôi nhà ảm đạm hơn bao giờ hết, Phụng nhìn quanh một lượt mà rơi nước mắt.
Cái không gian sôi động ngày nào, tiếng cười đùa ấm cùng của mọi người, hình ảnh người bà hay trách yêu bọn trẻ đâu rồi… giờ đây sao mọi thứ yên lặng quá.
Nhìn sang Thái đang loay hoay sắp xếp mọi thứ, còn Hàn từ lúc xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa nói câu nào. Cậu chỉ cúi đầu im lặng đứng bên cạnh chiếc quan tài của bà mình.
Hàn không cho phép nó báo tin với anh hai, nó biết Hàn không muốn cản trở công việc của anh. Nhưng nhìn biểu hiện của Hàn bây giờ mà nó đâm sợ.
Hàn không nói năng cũng chẳng ăn uống gì kể từ lúc trưa, điều nó thấy không ổn là Hàn chưa rơi giọt nước mắt nào.
Mất đi người thân duy nhất của mình, càng tỏ ra cứng gắn thì càng không bình thường. Có lẽ anh hai là người Hàn cần nhất lúc này.
——————–
Khó khăn lắm tôi mới bắt được chuyến xe trở về. Từ xa tôi đã thấy ánh đèn nhà em, lá cờ tang treo trước nhà bay phản phất trong đêm. Chân tôi như đeo chì mà nặng nề tiến tới.
Tôi biết ở nơi đó, em đang chờ tôi.
Bỏ qua mọi ánh nhìn của nhiều người, tôi bước thẳng vào nhà. Trước mắt tôi là dáng người con trai nhỏ bé đang đứng cúi đầu trong im lặng bên chiếc quan tài gỗ.
Sao nhìn em cô đơn vậy Hàn???
Thấy tôi, em ngước lên nhìn. Vẫn là sự im lặng như mọi khi, nhưng giờ đây ánh mắt chúng tôi nhìn vào nhau đã thay cho những lời muốn nói.
Trong mắt tôi là em, nhưng sao trong mắt em tôi chỉ thấy tận cùng của sự đau thương mất mát. Đâu rồi ánh mắt ấm áp, đầy nghị lực ngày nào.
Nghe Thái nói sơ qua, tôi đã hiểu được phần nào câu chuyện. Bà mất do chứng nhòi máu cơ tim, lúc đó em ấy không có nhà và khi được hàng xóm báo tin thì mọi chuyện đã rồi.
Bà ra đi đột ngột mà không cho em ấy gặp mặt lần cuối.
Biết được em chưa ăn gì từ lúc trưa, tôi nắm tay em dẫn ra sau nhà, bắt em ngồi xuống ăn hết bát cháo còn đang nóng.
Tôi biết em ăn không vô, nhưng cứ để vậy thì sức em làm sao chịu nổi. Nhìn em ăn từng muỗng mà tim tôi quặn đau. Thật sự là một mất mát quá lớn cho em.
Giờ cũng đã khá khuya, tôi nhờ Thái xem chừng nhà. Còn em, tôi phải nói mãi em mới chịu vào phòng nằm xuống chợp mắt. Đắp cho em cái chăn, tôi tính bước ra ngoài thì vạt áo tôi được em giữ lại.
_ Xin anh đừng đi, ở lại với tôi được không.
Không nói gì trước lời thỉnh cầu yếu ớt từ em. Tôi nằm xuống giường để em gối đầu lên tay mình, vòng tay còn lại ôm lấy em, kéo em sát vào lòng. Tôi nói nhỏ bên tai:
_Nhắm mắt ngủ đi em. Mọi chuyện rồi sẽ qua Hàn àh.
Tôi mong em sẽ khóc, sẽ bày tỏ nổi lòng của mình trong vòng tay tôi.
Hàn à! Đừng lặng thinh vậy em…. Nếu mệt, em hãy cứ dựa vào anh nha em!…….
Nhưng đêm nay
Nước mắt vẫn chưa rơi.