Đằng sau lời nói... - Chương 15
Chap 15
Đứng trước toàn thể nhân viên của công ty. Anh tuyên bố mình chính thức chuyển công tác về trụ sở chính của tập đoàn Đặng Gia, tiếp quản chức vị tổng giám đốc tập đoàn.
_ Giờ đây vị trí bỏ trống tại công ty sẽ được ông Đặng Quốc Thiên đây tiếp nhận và chính thức thay thế Tôi trong thời gian tới.
Mọi ánh mắt điều đổ dồn về người đàn ông đứng sau anh im lặng từ nãy giờ, Hắn ta tiến lên bước tới micro nói:
_ Tôi Đặng Quốc Thiên! Kể từ ngày hôm nay sẽ chịu mọi trách nhiệm trước quyết định điều hành hoạt động của công ty.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
_ Không biết bằng cách nào, ra sao. Với mọi giá Tôi sẽ đưa công ty ngày càng tiến bước mạnh hơn trên thị trường Việt Nam. Và …..
Đứng phía dưới, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông đang phát biểu. Hoá ra hắn chính là kẻ sáng nay gây chuyện với cậu, thảo nào Hắn lại kêu ngạo đến vậy.
“ Người như hắn ta không đáng để được tôn trọng…”
Một ý nghĩ thoáng qua trong cậu.
—————-
_ Lâu rồi không gặp chú em, trông chú khá ra đấy!
Ngồi gác chân lên bàn. Hắn dựa người vào ghế mà nhìn anh.
_ Cám ơn! Nhưng vẫn thua xa anh lắm, anh họ àh.- ngồi đối diện hắn, anh bình thản trả lời- Mà sao lần này anh lại có nhã hứng về đây vậy? Chức Phó Tổng anh chán rồi sao?
_ Ha ha ha! Nào có nhã hứng chứ chú em, chẳng qua có người mời anh tham gia cuộc chơi “ Đấu trường hôn nhân” đó thôiii.
_…. Vậy sao? Cực cho anh rồi.- đứng dậy anh tiến đến cửa sổ.
_ Nào có, anh thấy thú vị lắm!… nhất là người chơi chính , trong đáng- yêu -vô -cùng. HaHaa…
_…….
Nhíu mài nhìn ra quang cảnh bên ngoài, anh thừa biết hắn ta đang nói gì. Sự lo âu bắt đầu xuất hiện.
“ Quốc Thiên! Anh vẫn như xưa!…Không ai biết được anh đang nghĩ gì! Và hành động tiếp theo như thế nào…”
……..
Nụ cười tắt hẳn trên môi, nheo mắt nhìn cánh cửa khép lại. Hắn biết, trong cuộc chơi này, kẻ thua và người thắng đều mất tất cả.
Bác hai muốn hắn giúp, tất nhiên hắn sẽ giúp! Còn hắn có được gì thì chỉ phút cuối cuộc chơi hắn mới quyết định.
Trước khi về đây, hắn đã có trong tay tất cả những thông tin cần thiết, hắn không đơn giản chỉ là con rối cho người khác điều khiển.
“Sắp tới có kịch hay xem rồi. Hahaaa! … H.o.à.n.g H.à.n. Nhóc là người đầu tiên.!!! ”
——————
Vừa nhận được thông báo của trưởng phòng, cậu tức tốc lao nhanh vào văn phòng của hắn.
“ Gì đây? Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ!!!”
Không cần gõ cửa xin phép. Cậu xông thẳng vào trong và để nhanh tờ thông báo xuống trước mặt hắn:
_ Giám đốc, tôi -không- nhận -lệnh- này!!
Vẫn thái độ thờ ơ. Hắn gác chân lên bàn nghênh mặt nhìn cậu
_ Đúng là cậu rất được dạy dỗ đó nhóc àkk!!!
_ Tôi xin lỗi. Nhưng làm ơn đừng gọi tôi là NHÓC!
_Haha! Sao thế?? Kêu vậy thì nhóc sẽ thích tôi sao?
_…. ANH…- cậu nổi máu thật rồi.
_ Thôi thôi! Nhóc cứ ra ngoài đi, bắt đầu từ mai sẽ làm trợ lý riêng cho tôi, còn không muốn nhóc cứ việc đi theo sếp Quân của nhóc, tôi không dám cản đâu.
_….anh…anh nói vậy là sao?
_ Nghe đâu… Nhóc rất được giám đốc Quân “ Đặc cách” lắm đúng không?
_…. Tôi nói lại, đừng bao giờ gọi tôi là n.h.ó.c !! và việc anh vừa nói tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.
……..
————————-
Thời gian gần đây xem ra ai cũng căng thẳng. Kể cả Phụng cũng không là ngoại lệ, mọi việc thay đổi ngột khiến nó không thể đỡ kịp, hết việc ở công ty rồi khi về nhà lại tiếp tục chuyện của anh hai. Đủ thứ rắc rối.
Bước vào phòng anh, nó ngạc nhiên khi thấy anh đang thu dọn va-li, hỏi ra thì biết anh chuẩn bị đi công tác với Mỹ Kiều. Nhìn anh mình mà nó cứ lo cho anh, nó thừa biết anh đang cố gồng mình chịu đựng.
Anh cứ dặn đi dặn lại với nó rằng: “_Mọi việc ở công ty anh trông cậy vào em, hãy lo giúp anh!.. anh nói vậy chắc em hiểu??”
Đúng! anh không nói thẳng và nó cũng đã hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Lo ở đây là lo cho người đó, người mà hết sức quan trọng với anh.
Anh yêu rồi, yêu sâu đậm là khác. Vậy mà anh lại cố bác bỏ cái ý nghĩ đó, anh không thừa nhận để nhìn thẳng vào tình yêu của mình. Thấy anh mà nó muốn đập cho anh tỉnh ra.
Nhưng có lẽ, anh có cái lý của riêng mình.
Vài phút trước khi đi công tác với anh hai, Mỹ Kiều đã điện thoại hẹn gặp riêng nó.
Từ lúc về nước đến nay nó và chị rất ít khi gặp nhau. Sống bên chị chừng ấy thời gian, nó đủ hiểu sau này anh nó sẽ khó khăn đến mức nào.
_ Có phải em biết nhiều chuyện hơn cả chị đúng không Phụng?- chị hỏi khi hai người đang ngồi ở quán trà.
_ Em biết chuyện gì là sao hả chị?- nó nai tơ mà hỏi ngược lại
_….- mỉm cười với câu trả lời từ nó, chị hỏi tiếp- Em không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra đúng không?
_ Sao lại muốn hay không chứ chị! Em tôn trọng ý kiến của anh hai em. Với lại….- Đang nói dở thì điện thoại của nó vang lên tiếng chuông.
Là số của Thái!
Vừa nghe xong nó bỏ mặt chị ở đó mà không nói lời nào, đẩy mạnh cửa nó chạy nhanh ra khỏi quán.
Giờ đây trên khuôn mặt luôn tươi cười của nó, nước mắt đã tuôn rơi.
“ … Trờii ơiii,… sao lại như thế được…Hàn ơiiii,.. không.. không thể….”