Đằng sau lời nói... - Chương 14
Chap 14
Sân bay TSN
_ Chào Phó Tổng! Mừng anh đã về!!!
Cuối thấp đầu hết sức có thể, ba thanh niên mặc âu phục đồng loạt chào người vừa bước chân ra khỏi phòng kiểm soát tại sân bay.
Đó là một chàng trai độ tuổi ba mươi, ngoại hình không phải nói nhiều chỉ một câu thôi “ ai cũng phải ngước nhìn”. Gương mặt lạnh hơn cả tiền, với cặp kính đen chẳng ai nhìn được hắn đang nghĩ gì chỉ thấy hắn bước đi với khí chất cao ngạo của một người nắm quyền.
_ Về tổng sở trước.
Giọng nói khá trầm đục được phát ra, đó là câu nói đầu tiên và duy nhất cho đến giờ khi hắn xuất hiện.
—————–
[ Quân đây! Hôm nay cậu rãnh không, bốn người chúng ta đi biển một chuyến nhá….]
Ngày cuối tuần hôm nay khác với thường lệ, cậu đứng chờ anh với chiếc balô trên vai sau ít phút nhận điện thoại từ anh.
Khá lâu để gặp mặt nhau, lần này sao cậu hồi hộp quá. Đứng chờ mà chân cứ run mãi!
_ Cậu…. – Anh có nhìn lầm không? Trước mắt anh là chàng trai cỡ mười bảy mười tám tuổi thôi.
Hôm nay cậu thật năng động với chiếc áo thun màu xanh dương, đi cùng là quần sọt sọc ca-rô sẫm màu, cộng thêm đôi giày thể thao trắng. Mái tóc bồng bềnh tự nhiện đang được cậu ra sức làm cho rối thêm. Hình ảnh này đáng yêu biết dường nào.
_ S..sao anh nhìn tôi ghê vậy?…Tôi..tôi làm sao àh???
_… ÀH!!.. àh không, cậu đợi lâu chưa, chúng ta đi đón hai người kia nhanh nào……
Đã run lắm rồi mà còn bị anh nhìn như thể sinh vật lạ, cậu bối rối càng thêm lung túng, mặt thì đỏ ửng cả lên… haizz, đối diện người mình yêu có khác.
“ mới hai tuần không gặp mà thấy dễ thương lạ thường.!!”
“ anh ta sao cứ liếc mình hoài vậy?…còn tim nữa? đập nhỏ thôiii ”
———————
Không mất nhiều thời gian ra đến biển, bãi biển hôm nay thật tuyệt vời, với ánh nắng không gay gắt mấy, gió thì luôn thổi táp vào người làm cho ai cũng thích thú vui đùa.
Bốn người bọn họ vô tư chạy giỡn trên bờ cát, rồi lâu lâu người con trai ra sức bế cô gái quăng xuống nước, cậu thanh niên thì tay ôm cứng ngắt cái phao to mà miệng cứ liên tục la oai oái mặc cho ai đó cố sức kéo ra ngoài xa…
Biển hôm nay đầy ấp những tiếng cười vang vọng…
……..
Sau một ngày đã cười đùa ăn uống thoải mái bên những người bạn thân, thì giờ đây dưới ánh hoàng hôn chiều, anh và cậu tìm cho mình không gian riêng:
_ Những gì mọi người nói là thật sao? – cậu cúi đầu hỏi nhỏ.
_ … Phải!…Sắp tới có lẽ tôi không bên cậu thường xuyên nữa rồi!…cậu… hãy tự lo cho mình nhé!
_………
_ Mặc dù vậy nhưng tôi sẽ cố gắng gặp cậu mõi khi có thể.!! Thật đó!!
_… Sao cũng được…
_………
Cả hai đều hướng ánh nhìn ra ngoài biển khơi, biển quả thật rất bao la, nó mãi mãi không cho ai thấy được bờ bên kia thế giới có màu sắc gì.
_… Hứa với tôi…- chợt cậu lên tiếng.
_ ?? Gì cơ??
_ Anh …sẽ mãi mãi thích mưa….
_………. “ mưa sao? Mãi mãi ư?..”
…..
Ánh hoàng hôn trên biển đang dần khuất dạng nơi chân trời, đâu đó trên bãi cát có hai tâm hồn ngồi cạnh nhau nhưng lại cách xa nhau…
————————-
Tập đoàn Đặng Gia
_ Tuần sau con hãy cùng Mỹ kiều lên Đà Lạt khảo sát dự án khu qui hoạch đi.
_ Sao lại là Mỹ Kiều?- anh ngạc nhiên hỏi
_ Từ bây giờ tập đoàn Phương Thịnh chính thức cùng với chúng ta tham gia gói thầu lần này. Nói cho dễ hiểu thì con và Mỹ Kiều đang đứng cùng một giới tuyến.
_…….
_ Lần này hai đứa thể hiện cho tốt vào.
_ …Được! con nghe theo ba. …Nhưng con cũng nói luôn, con bắt đầu thất vọng ở ba rồi đó!!!!
_ MÀY….Ra ngoài!!!
“ Đừng ép con quá ba à!!!”
Đóng mạnh cánh cửa, rời nhanh cái nơi mà sắp làm nổ tung đầu anh lên suốt thời gian qua, chỉ vì cuộc hôn nhân này mà mọi thứ vốn tưởng đã ổn định nay lại bị đảo ngược lên.
Bao nhiêu tâm huyết anh dành cho công ty, giờ chỉ với một tiếng nói là anh phải buông tay tất cả.
Anh thừa sức biết ba đang từng bước can thiệp vào đời riêng của mình. Không lên tiếng, không có nghĩa là anh để yên mọi chuyện.
Chưa đến lúc phải làm điều đó, nhưng nếu chạm vào thứ quan trọng nhất của anh. Lúc đó sẽ thấy nước có sức mạnh như thế nào.
————————
Chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn lại, cậu hít thật sâu trước khi bước vào công ty. Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ở vị trí giám đốc.
Đang đi thì sau lưng cậu có tiếng nói vang lên:
_ Này Nhóc! Cho hỏi …đường nào đi đến văn phòng giám đốc vậy?
_…….- khựng lại chút, nhưng không trả lời cậu bước đi tiếp.
_Công ty đào tạo nhân viên tốt đó chứ! Nhóc có biết phép lịch sự tối thiểu không?
_…….- giờ thì chân cậu đã dừng lại.
_ Thế nào? Tôi nói đúng chứ n.h.ó.c !!!- Hắn bước lên ngang với cậu nhưng ánh mắt thì nhìn thẳng.
_…. Đi thẳng, tầng hai, quẹo trái.- cậu nói mà không nhìn hắn.
_ Tốt! Cảm ơn nhóc, Nhóc sáng suốt đó.
_ Không dám!.. nhưng chữ nhóc của anh, tôi nghe thấy nhột !!
Không đợi sự phản hồi, cậu bỏ mặt người đàn ông lạ phía sau mà đi vào trong.
“ Hoàng Hàn! Cái tên ấn tượng, rất thu hút đối phương… không uổn là người đứng đầu của cuộc chơi…”