Đằng sau lời nói... - Chương 13
Chap 13
Vào mõi buổi sáng trước khi đến sở làm anh và Phụng đều cùng nhau lái xe rời khỏi nhà tới chỗ hẹn với hai người bạn thân để cùng dùng bữa sáng.
Mọi việc xem ra rất tốt nhưng cho đến sáng nay khi anh vừa bước vào văn phòng thì đã xảy ra điều anh không ngờ đến.
Trên tay cầm tờ giấy vừa nhận được từ máy fax, anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh rời nhanh khỏi công ty và cho xe hướng về con đường dẫn đến Trụ Sở Chính.
Giận run người, anh lao vào văn phòng của chủ tịch và âm thanh va mạnh của cánh cửa bị anh mở bật ra đã chứng minh cho sự nóng giận:
_ Ba hãy giải thích chuyện này là SAOOO???? Cái quái quỷ gì thế này!!!- dằn mạnh tờ giấy xuống bàn trước mặt ba mình anh quát to.
_….Ba cho mày năm giây để coi lại thái độ vừa rồi của mình!
_…….. Đ.ư.ợ.c!!!
1s..
2s…
3s….
_ Con hỏi cái-này-là-gìii ??? – cúi sát xuống gần ba, anh nói rõ từng chữ một.
_ * ầm*- đập tay lên bàn ông đứng thẳng dậy – Mày đọc mà không hiểu àh. Hửmm!!!
_ Tại sao ba lại điều con về Tổng – Sở ??? Chẳng phải ba đã giao công ty cho con quản lý rồi sao???
_ Ta là chủ tịch, CHỦ TỊCH đó con àkkk. Và ta muốn điều ai đi đâu thì đó là việc của ta.
_ …Được! cho con lý do.
_ Mày về đây làm việc sẽ tiếp cận nhiều hơn với tập đoàn Phương Thịnh. Mỹ Kiều sẽ cùng mày hợp tác với nhau!!- ngồi lại xuống ghế ông bình thản trả lời.
_…….
_ Đầu tháng tới mày sẽ về đây, chuẩn bị từ giờ đi.
_…. Còn công ty thì sao?
_ Mày khỏi lo! Con Phụng nó đủ năng lực làm được.
_…… nhưng kinh nghiệm thì khÔNGGG.!!!
_ Ta tự biết sắp xếp. Giờ thì mày ra ngoài đi,…. Và ba cũng nhắc mày nhớ, liệu mà hành xử cho đúng!
……
[Bác Hai đây!…. Con sắp xếp công việc bên đó rồi tranh thủ về đây giúp bác một số việc…]
[……..]
[Uhm!…Lần này ta đành nhờ con….]
……
Ngã người vào ghế nhắm mắt lại đầy mệt mỏi, vừa rồi ông với Quân có cuộc nói chuyện khá căng thẳng, từ lúc nào mà đứa con trai luôn biết nghe lời ông đã trưởng thành như vậy. Mới rồi còn lớn tiếng sát hạch lại ông nữa chứ.
Buồn cười thật, nó là đứa duy nhất ông đặt hết niềm tin sự kỳ vọng của mình. Con ông, ông hiểu bản tính của nó như thế nào, chỉ có điều ông không ngờ nó bọc phát nhanh đến vậy và lại quá mạnh mẽ.
Ông biết Mỹ Kiều không phải là đứa dễ đối phó, luôn tỏ ra bằng mặt chứ không bằng lòng. Nhưng để có được bước tiến trong tương lai ông đành phải lót sẵn đường cho con trai mình đi vậy, chỉ mong nó đừng đi lệch hướng…
—————————-
Hôm nay căn tin nhà ăn ở công ty không khí sôi động hẳn lên thấy rõ, mọi người tụm năm tụm bảy nhất là các cô gái trẻ ở văn phòng, họ bận mở phiên “họp chợ” mà quên cả thời gian nghỉ trưa rât ít ỏi.
_ Mọi người nghe gì chưa?… tin đâu Phó Tổng chuẩn bị về đây đó… mà hình như là thay vào vị trí của giám đốc mình thì phải…ừh, đồn là ông ta còn cao thủ hơn giám đốc luôn đóo…zờii ơiii, tin trong nội bộ mà, mà đừng nói ai nghe nha, kế hoạch còn trong bí mật đó……….
Thái ngồi ở bàn bên nghe họ nói chuyện mà cười thầm, gì chứ?? “ còn trong bí mật..” ưh?? Thế mà chủ đề này lại đang “ hot” nhất, đi đâu cũng nghe bàn tán xôn xao, thật là….
Mà tin đồn đó là sao kà? Có nghe ông Quân nói gì đâu, đã thế dạo này cũng chẳng thấy tâm hơi của ổng đâu để mà hỏi cho rõ ràng.
Nhìn qua thằng bạn thân vẫn đang ăn ngon lành, chẳng chút bận tâm chuyện thiên hạ. “Thằng này hôm nay lạ nha, lầm lầm lì lì hơn cả mọi ngày. Để tao coi mày điếc tới cỡ nào”.
Trề môi liếc nhìn cậu, Thái là ai chứ? Người bạn cùng thời tấm mưa mà lớn lên với cậu đó! chứ chẳng phải chuyện đùa đâu…
—————————-
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ con số mười giờ đúng. Tối nay cậu được về sớm nhưng không ở nhà mà lại bước đi lang thang trên con đường mà cậu ưa thích.
Cũng khá lâu rồi không gặp anh, không biết anh như thế nào, chuyện người ta nói ở công ty là sao, bình thường anh hay đứng trước mặt cậu để trêu đùa lắm mà, cớ sao lúc cần lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Con đường này đã từng là nơi anh và cậu bước đi bên nhau, nhớ lúc đó anh nói “…có tôi thì không có cậu và ngược lại àh. Vì nắng với mưa mà…” biết rằng đó chỉ là câu nói vô tình của anh nhưng thật sự lại làm cho tim câu nhói lên. Yếu hẳn một nhịp đập.
Cậu biết, cậu đã nhận thấy thứ tình cảm đang nảy sinh mãnh liệt trong tim mình. Một tình cảm mà đúng hơn là tình yêu dành cho anh.
Hoàn toàn không ngạc nhiên với bản thân, cậu chưa bao giờ đặt cho mình câu hỏi về giới tính. Yêu anh, đơn giản chỉ là yêu.
Một tình yêu đến thật nhẹ nhàng, anh đối với cậu luôn chân thành, mang bình yên và hơi ấm đến bên cậu. Một cách từ từ thôi, nhưng không phải ai cũng làm được như anh.
Cơn mưa làm bớt cái nắng của mùa hè, cơn mưa rữa trôi những hạt bụi đường, và cơn mưa thấm ướt mãnh đất cằn cõi…Giờ thì cậu đã hiểu, tại sao anh lại thích mưa.!!!
Nếu lỡ như anh có biến thành người nào khác, thậm chí là một cô gái, một cụ già hay tệ hơn là một phế nhân thì cậu cũng không thôi yêu anh. Chỉ cần trong trái tim anh luôn đập những nhịp đập bình yên, chân thành và ấm áp khi đến với cậu. Vậy là đủ rồi.
Đó là tình yêu không thay đổi….
Ngước lên nhìn bầu trời , cậu thầm nhủ với mình: “ Sẽ có ngày tôi nói lời …y.ê.u a.n.h !!!”