Đằng sau lời nói... - Chương 12
Chap 12
Mọi người luôn nói trước một cơn bão lớn luôn là khoảng không gian yên bình nhất ngay cả gió cũng ngưng thổi, và đó không phải là điều ngoại lệ đối với bốn người bạn thân đang sống trong những ngày “màu hồng” của cuộc đời. Gió của bão đã bắt đầu thổi từng cơn…
Chu kỳ ngày và đêm vẫn tiếp diễn, cuộc sống của mọi người trong thành phố nhộn nhịp này vẫn hoạt động theo cách bình thường . Trong công việc anh vẫn là giám đốc của cậu nhân viên ít nói trầm lặng, giống như Phụng trở lại đóng vai “ nữ tặc” luôn tỏ ra ỷ quyền lấn thế trước mặt “ lính mới” của mình.
Nhưng khi rời khỏi nơi đầy áp lực mệt mỏi kia, bốn người họ lạị tiếp tục chuỗi ngày của tình bạn, bình đẳng không trên dưới, không quyền hạn…
Mà thời gian này anh em nhà họ Đặng kia rất hay “ đóng quân” ở nhà cậu vào các ngày chủ nhật cuối tuần và tất nhiên không thiếu sự tham gia nhiệt tình của Thái. Họ ở đó mở tiệc ăn uống, ca hát tưng bừng, cười giỡn quấy phá…
Có lẽ ngôi nhà của cậu là nơi cho họ vô tư sống thật với bản thân hơn, sống đúng nghĩa để sống… Ngôi nhà vốn dĩ lặng yên giờ đây lại đầy ấp tiếng cười vào dịp cuối tuần.
Bà cậu không những vui hơn mà còn coi hai em nhà họ Đặng kia như cháu ruột của mình, bà nhìn họ vui đùa mà lòng thầm mừng cho cậu, ít ra giờ đây bên cậu có những người bạn thật sự rất tốt, điều đó làm bà yên tâm nếu lỡ một mai bà không còn ở cạnh cậu nữa.
_ CỨU… CỨU CHÁUU!!!…. bà ơiiii!!! Ba ông kia bắt chuộtttt nhát cháu bà ơiiii!!!…
_ Bà… Bà ơiiiii..Cứ..cứuuu tụi con dzớiiii… PHỤNG cầm dao đòiii “thiến” tụi con nèee!!!
Lắc đầu với bọn trẻ này, lúc nào cũng nghịch phá được, đứa nào cũng hai mấy ba mươi tuổi đầu chứ có phải học sinh cấp ba đâu mà còn chạy nhong nhong đuổi bắt thế kia..
Mong là chúng luôn giữ cho mình mãi nụ cười như thế….
—————————–
_Bên đó mọi người đều khoẻ chứ Mỹ Kiều?
_ Dạ cảm ơn bác, mọi người đều khoẻ! mà bác gái có đỡ đau lưng chưa ạh?
_ Uhm, bả cũng khá hơn nhiều rồi, già cả hết rồi chàu àh…..
Trong văn phòng của ông Đặng đang đứng là đứa con dâu tương lai của ông. Sao ông thấy lần kết thông gia này khó khăn quá, cụ thể là thằng con trai ông nó chẳng bận tâm lấy một chút cho ông mừng, mà giờ đây ông lại phải tự mình đứng ra lo mọi chuyện… Mỹ Kiều toàn diện như vậy mà không lo giữ thì còn ai đáng để làm dâu nhà ông? Thở ra với cái suy nghĩ
_ Ta thấy hai đứa nên xúc tiến nhanh việc đính hôn đi.
_ Thưa bác!… việc này… đâu phải mình cháu muốn là được!! Với lại… anh Quân vẫn đang… lựa chọn mà bác! Cô mỉm cười bình thản mà đưa ra câu trả lời.
_…. Cháu hãy thử đề cập với nó xem sao!
_ Bác biết tính ảnh mà, ảnh chưa muốn thì sao ép buộc được.
_ Cháu yên tâm, nó luôn là đứa biết nghe lời. Cháu về nhớ nói với ba mẹ, bác sẽ chọn ngày qua nói chuyện sau.
_… Dạ vâng ạh! “ Hứm, luôn biết nghe lời sao?…Ông sinh con nhưng không hiểu con ông rồi”…..
———–
_ [ Quản lý Châu!…..hãy cho người theo sát giám đốc Quân trong thời gian tới]
Cầm trong tay chiếc điện thoại, ông nhíu mài nhìn ra ngoài cửa sổ “ con trai, đừng để ta xen vào con đường riêng của con. Nếu có thì cũng là tốt cho con, cho tập đoàn Đặng gia này thôi..”
—————————-
Đứng ngoài ban công hít thở chút không khí đêm khuya, anh cầm ly rượu trong tay mình mà suy tư, không hiểu sao dạo gần đây anh luôn bất an trong lòng, chuyện gì xấu sẽ xảy ra ưh??
_ Anh hai chưa ngủ sao? Nhớ người tình àh?. Phụng bước ra ngắm cảnh đêm khi thấy anh mình đứng đó.
_……..
_Im thế!! Đừng nói là em đón đúng nha. -Xoay người lại nhìn anh mình.
_Gần đúng chứ chưa đúng đâu cô bé.
_ Òmm… anh..anh với chị Kiều ra sao rồi… hai người có dự định gì chưa?
_….. chưa!!
_ Anh quyết định để yên vậy àh?
_ Quyết định chuyện gì? – giờ thì anh đã nhìn thẳng vào mắt Phụng.
_ Muốn em nói thẳng ra sao?
_ Anh chẳng hiểu em đang nói gì!
_ Anh hiểu và anh biết rõ mà?. Đừng giả vờ thế chứ ông anh.
_… vớ vẫn! anh đi ngủ trước đây.
Nói rồi anh quay lưng đi vào trong nhà.
_ …anh luôn lẫn tránh mọi việc!! – Phụng nói nhỏ nhưng cô biết anh có nghe.
_….Mà này!…em thôi cái kiểu rọi đèn vào tâm người khác đi!
Bước nhanh vào trong khi cố để lại lời trách yêu cho cô em gái. “ nó vẫn là người hiểu mình nhất”
Nhìn lại bóng anh mình dần khuất, Phụng thở dài ngao ngán, nó biết anh càng im lặng thì sự trỗi dậy trong anh càng lớn. “Anh hai, rồi cũng có ngày bản chất thật của anh sẽ phá vỡ ranh giới cuối cùng thôi”. Mọi việc đến lúc đó khó mà cứu vãn nổi.
Đêm nay bầu trời không sao….