Đằng sau lời nói... - Chương 10
Chap 10
Cuối con đường lớn ở một góc nhỏ tại quán kem nào đó:
_ Cho tôi/ em hỏi chút chị ơi!!!
_ Xin hỏi quý khách cần gì?
_ Cho Tôi/ em hỏi hôm nay có kem gì?
_Dạ, hôm nay vẫn như mọi ngày tiệm có đủ 5 loại kem ạh!
_ Vậy chi cho tôi/ em phần kem ốc quế…
_ Dạ?? là.. là sao ạh??
_ Tôi/ em
_……
_ Zờiiii ạh. con trai sao ham hố thế, không nhường chút được àh?. Cô gái lên tiếng
_ Lạ đời!!! Phụ nữ gì mà nhanh mồm quá, cứ oan oan vô họng ngươi ta. Người thanh niên phản bác
_ Tại họng ai kia “ bé” quá “bé” mà, muốn tránh cũng không khỏi.
_ Haizzz chị chủ quán ơi, lấy cho tui phần kem ốc quế đi, còn cô này phiền chị cho cổ phần kem chanh nhá, mà nhớ nặn thêm chanh tươi nhiều nhiêu vào. Zái zứa gì mà chanh chua thấy ớnn
_… Anh…đồ zaii mỏ nhọn !!
………
“ đàn bà kiểu đó ế là chắc, tội nghiệp đẹp mà mất nết, ai phước 13 đời lấy phải…mà..mà sao thấy quen quen vậy ta,… gặp ở đâu rồi kà… cái mỏ chu chu đó… quen quen…đôi mắt nữa??… CHẾT CHA!! PHỤNG!! Mỹ nhân PHỤNG..!!!”
“ Đồ thứ XÊKÔ!!! Con trai gì mà…. Aaiiixxx. Cầu trời đừng bao giờ gặp lại thứ gà mái đó, tức quá mà…”
——————
Dạo này mọi việc có lẽ đã xoay trở về quỹ đạo bình thường trước đó. Do dự án trong thời kì nước rút nên anh dành mọi sự tập trung vào công việc, sau lần đưa cậu về nhà cho đến nay cũng khá lâu mà anh với cậu chưa có dịp để nói chuyện lần nào. Nhiều lần tình cờ gặp nhau trong công ty cậu đều lịch sự cúi đầu chào anh, còn anh mắt thấy nhưng mặt làm ngơ. Trách sao được, giám đốc mà.
Còn Thái bạn thân của cậu thì suốt ngày đang ôm đầu rên rỉ, kì này Thái gặp rắc rối bự rồi, trưởng phòng thương Thái lắm, đề cao Thái trước mặt cấp trên dữ lắm để rồi vô tình gửi gấm Thái vào tầm ngắm của “ nữ tặc” mà theo Thái nhận dạng trước đó là “mỹ nhân Phụng”
Cô vợ tương lai Mỹ Kiều của chàng giám đốc lãng tử thì đang tự do thử sức trên lãnh vực thương trường. Chưa thèm ngó ngàng tới thứ gọi là “ hạnh phúc gia đình”. Mục tiêu của cô đơn giản thôi, với sự hậu thuẫn từ gia đình mình thu thập càng nhiều càng tốt các cổ phần của các công ty cổ đông thuộc những tập đoàn có danh tiếng trên thương trường. Mong là ngày nào đó cô sẽ nắm giữ chức chủ tịch Hôi Đồng Quản Trị. Mà tầm ngắm gần nhất của cô đang là tập đoàn Đặng Gia.
——————-
Một ngày cuối tuần trong cửa hàng thức ăn nhanh KFC
_Cậu có nhất thiết phải khao tôi lại món gà như thế này không?
_ Tại tôi không biết anh ăn được món gì khác?
_ Ha! … thôi thì đành tiếp nhận tấm lòng của cậu vậy. Hôm nay thứ bảy cậu không đi làm ở quán nước sao?
_ Hôm nay tôi được nghĩ, nên sẵn có dịp mời anh đi ăn và cũng để cám ơn anh.
_Uhm…. Mà cậu cũng không cần phải sòng phẵng thế đâu. Trước mắt tôi thì tôi giúp thôi!
_… nhưng tôi không muốn mang ơn của người khác.
_ Aiisss…Được rồi, ăn nhanh đi… gà hôm nay ngon đấy chứ… Àh, chút nữa ăn xong tôi đưa cậu đến chỗ này!
_..?? đi đâu?
_ Một nơi tôi hay đến có lẽ sẽ hợp với cậu!
……
Nói rồi sau khi dùng xong món gà mà hôm nay cậu chiêu đãi anh để cám ơn những gì anh đã làm cho cậu trước đó, Anh đưa cậu đến một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong đường Võ Thị Sáu.
Quán có không gian khá nhỏ nhưng được thiết kế rất dễ nhìn, ánh đèn màu tối của quán cũng là sự thu hút, đặc biệt cái trầm tĩnh nơi đây tạo cho người ta có cảm giác rất bình yên.
_ Thấy thế nào?
Bất chợt anh hỏi cậu khi cả hai đang đắm chìm vào không gian riêng tư của mõi người
_ Ưmm.. rất tốt, cách bày trí và phục vụ rất tuyệt, tôi thích cái yên tĩnh nơi đây.
_ Uhm, đó cũng là điều tôi hài lòng nhất.
_ Người đó chơi đàn hay quá.
Nhìn người đánh đàn Piano, cậu vô thức nhận xét
_ Cậu… thích nghe thể loại hoà tấu?
_ Ừh, rất nhẹ nhàng và sâu lắng. Gật nhẹ đầu, cậu suy tư trả lời.
_.. Cậu.. thích nhất bài gì?
_..Kiss The Rain
_May cho cậu đấy!!!
_..???…
Vừa nói xong không chờ cậu thắc mắc, đã thấy anh đứng lên tiến thẳng lại người chơi đàn nói nhỏ gì đó với họ, và… chỉ ít phút sau thì bên tai cậu đã vang lên bản nhạc yêu thích “ Kiss The Rain.”
Giờ đây trong mắt cậu là hình ảnh người con trai mặc một chiếc áo sơmi trắng đang ngồi cạnh chiếc đàn Piano với những ngón tay được đánh nhẹ lên từng phím nốt nhạc, thân thể người thanh niên đưa đẩy nhè nhẹ cùng với gương mặt lãng tử có đôi mắt đang nhắm nghiền ẩn sau cái kính cận chìm lắng trong dòng nhạc của anh và lâu lâu lại ngước nhìn cậu với ánh mắt tha thiết.
Cậu đâu hay tim cậu giờ đây hoàn toàn loạn nhịp rồi, còn tâm hồn có lẽ cậu đã cho nó phiêu du theo những âm thanh của bản nhạc từ lâu.
Trong mắt cậu là Quân, và trong anh chỉ có Hàn…
_ Hay chứ???
_…
_ Này!!.. cậu không sao đó chứ? Sao nhìn Tôi dữ vậy??
_..Ơh ..Àh.. Tại..tại anh đàn rất hay, tôi không nghĩ anh biết chơi đàn!!!.Cậu bối rối đỏ mặt trả lời.
_ Hahaha! Cám ơn cậu đã không chê! Nếu thích lần sau tôi sẽ đàn tiếp cho cậu nghe. Mà cũng may là tôi khá thích bài này….
_…… “ lần sau nữa ưh???”
Cứ thế, hai người tiếp tục những câu chuyện của mình cho đến tận khi quán đóng cửa, ngày cuối tuần đơn trôi qua thật đơn giản nhưng lại ý nghĩa cho cả anh và cậu.
Mà chắc là tình cờ, trong một góc khuất của quán tất cả những hành động của anh từ lúc bước vào đều không qua khỏi tầm mắt của một người.
“ …Minh Quân!…. Sức hút của anh cũng khá mạnh đó chứ!!!”