Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 28
Chap 28 Vỡ kịch bắt đầu..
-Cô định làm thế nào?
-Cứ chờ đi.. tui sẽ cho ông biết.. Tui hiểu rõ từng ngõ ngách của hắn. Dù sao tui cũng từng là người yêu của hắn mà
Lòi và Huyền cười lớn lên thành tiếng cho kế hoạch đã vạch sẵn chuẩn bị bắt đầu.
***
Sáng vừa ra, hắn gặp bao nhiêu chuyện xui xẻo.. Vừa bước ra khỏi nhà, dẫm phải dây giày té ngã. Đến đón nó đi học lại giằng co với Lòi..
-Haizzz, Không biết hôm nay còn chuyện xui xẻo nào không nữa – Hắn thở dài..
-Ai za! – Do không để ý hắn đụng phải một người nào đó. Ngẫng lên, trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp. Nếu nói về vẻ đẹp này thì cũng không thua kém gì Huyền.
-bạn có sao không? – Hắn vừa hỏi vừa đỡ cô ta dậy
-Mình không sao
-Xin lỗi bạn nhé, bạn tên gì?
-Mình tên là Minh Y – nở nụ cười thân thiện Minh Y bắt thiện cảm của hắn
-Mình là Thế Duy, rất vui được biết bạn – Hắn gãi đầu. Thực ra hắn không có ý đồ gì nhưng bản tính của hắn đối với con gái luôn tỏ ra lịch sự và lịch lãm.
-Bạn mới chuyển tới à?
-Cũng có thể cho là như vậy
-Sao lại thế? – hắn không hiểu
-tại trường mình đang có vấn đề cần tu sửa nên một số lớp phải chuyển sang trường cậu hì – một nụ cười sáng chói
Cả hai vừa đi vừa bắt chuyện. Hắn cảm thấy cô bạn mới này vui tính nên định kết bạn mà thôi. Nhưng người xưa đã nói, không có gì đáng sợ hơn miệng lưỡi thế gian.
***
-Ê, ê bây nghe gì chưa? – Cái loa phát thanh của Tiến vang lên
-Nghe gì là nghe gì?
-Mấy người có biết một số lớp ở trường XYZ đến chuyển đến trường ta chưa?
-haiz.. cái đó biết rồi! còn gì nữa không?
-Còn chứ. khúc sau mới hay
-Như thế nào? kể nhanh đi. cái tật cứ hay làm người ta hồi hộp
-Thì trong các lớp đó có cả hoa khôi trường này nữa.
-Thật sao?
-Tất nhiên. mà mấy người không tin nổi đâu, chàng trai lãng tử nhà ta hình như đã tóm được con mồi này rồi thì phải. – Tiến tha hồ luyên thuyên “tờ báo’ của mình
-Thật không? thật không?
-tất nhiên không tin thì nhìn đi.
Cả bọn nhìn theo hướng Tiến chỉ. Ở giữa sân trường mọi người đang được chứng kiến một đôi tựa như kim đồng ngọc nữ… tất cả những lời nói đó, những hình ảnh đó đều được nó nghe thấy, nhìn thấy.. Nhỏ đứng bên cạnh cảm nhận được một ngọn núi lữa đang hoạt động bên cạnh mình
***
-Ê, kể nghe xem – Tiến đập vai hắn trong khi cả bọn đang vây quanh để chờ câu trả lời
-Chuyện gì mà kể thằng điên kia? – Hắn ngạc nhiên hỏi lại Tiến
-Thì chuyện về người đẹp Minh Y đó
-Sao ông biết
-Trời. nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. – Một giọng nói chua chát vang lên thuộc về không ai khác chính là nó. Nó đang hậm hực tức giận đứng phía cuối lớp bỗng chợt vang lên tiếng nói rồi bước về phía hắn. Đi ngang qua hắn, nó cố tình dẫm phải chân làm hắn đau phải la lên rồi bỏ đi. Hắn thấy vậy cũng liền bỏ chạy theo. Nó vừa ra khỏi lớp vừa gặp Lòi như gặp được quý nhân. Nó hiền tới hót lấy vai Lòi rôì bỏ đi
-Lòi, đi mua đồ với tui cho vui – Nó quay mặt đi không thèm nhìn hắn lấy một cái
-Được thôi – Lòi thản nhiên đông ý
-Bun… -Hắn không kịp gọi theo nó, chỉ nhìn thấy được ánh mắt vui mừng của Lòi mà thôi
***
-Này Bun, ông sao thế? nói đi mua đồ mà. Sao không vào mua đi mà ngồi thơ thẩn thế
-Hả hả?
-Trời ông đang nghĩ gì mà đăm chiêu dữ vậy?
-Ờ. thì ờ thì.. mà không có gì đâu. chỉ là hơi mệt thôi mà.. Ông vào mua cho tui hộp sữa đi
-ừm đợi tui một tí
***
Hắn buồn rầu bước về lớp. Trên đường lại vô tình gặp phải Minh Y
-Chúng ta lại gặp nhau rồi. Mình nghĩ chắc chúng ta có duyên đó – Minh Y lên tiếng trước
-Hì. Mình cũng nghĩ vậy – Hắn gãi đầu mỉm cười – Tớ nghe đồn bạn là hoa khôi trong trường à/ – hắn bắt chuyện.
-Hì hì. Cái danh thôi mà..
Hai người tiếp tục trò truyện đi dọc đường hành lang. Phía đầu hành lang kia cũng có hai người đnag bước đến. Minh Y bỗng nhiên vô tình vấp phải gì đó trên sàn nhà nên suýt bị té ngã may mà có hắn đỡ kịp. Khung cảnh bây giờ, hắn đang vòng tay đỡ lấy Minh Y nhìn rất tình cảm. Hắn vội đỡ Minh Y dậy
-Bạn có sao không?
-Hì. cảm ơn! mình không sao. – Minh Y thẹn thùng theo cái kiểu mà những đứa con gái khác vẫn hay làm.
-Hai người tình cảm nhỉ.. – Lại một lần tiếng nói chua chát này được vang lên
-Đừng.. đừng…đừng hiểu lầm – hắn vội vàng chối cãi, phân bua
-Hiểm lầm cái gì? Mắt thấy tai nghe tận nơi đâu thể lầm được – giọng nó không hiểu sao bây giờ lại đanh thét đến như vậy? có phải nó đang ghen chăng?
-Chào bạn mình tên là Minh Y
Quay sang người đứng bên cạnh hắn bậy giờ, nó cũng phải công nhận là cô ta rất đẹp.
-Chào bạn, mình tên là Gia Anh – Nó quay sang nói mở một nụ cười giả tạo
-Tên bạn hay nhỉ
-Cảm ơn. của bạn cũng vậy mà. Thôi mình đi trước đây. Trong hai người đẹp đôi đấy
Nói xong nó đi ngang qua hắn. rồi nói với Lòi, cố tình nói lớn đủ để hắn nghe thấy
-Lòi, lát chờ tui về với nha
-Ừ được thôi – Lòi lại một lần nữa tỏ ra ngây thơ vô số tội.
………….
-Xin lỗi mình có việc bận. nói chuyện sau nha. -Nói xong hắn phóng thật nhanh theo nó
***
-Bun đợi đã.
-Đợi ông làm gì? – Nó nói mà không thèm nhìn mặt hắn đến một cái
Hắn nhìn sang Lòi như bảo cần không gian riếng. Lòi hiểu ý nên cũng tránh đi.
-Tui quên mất, có chút chuyện phải làm, lát gặp – Lòi nói xong qoay đầu bỏ đi
Thấy vậy nó cũng chạy theo
-Lòi để tui giúp ông.
Cả hai người bỏ đi để hắn lại một mình.
-Trời ơi tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà! – hắn than thở với trời
(**Trời: thằng kia. đừng có mà kêu ta.. tự mà đi giải quyết đi
**Hắn: sao người không giúp con
**Trời: Tại ta chưa học đến cái này nên không giúp được. Sorry sir! bye!)))