Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 27
Chap 27 xì can đan
Trở lại với trường với lớp… sau những ngày cuối tuần đầy thú vị chúng nó không muốn bước đến cái nơi buồn chán đó- trường học…. Sáng thứ 2 hôm đó, có một kẻ dậy rất sớm chăm chỉ với chiếc máy tính… hàng loạt email được gửi đi được gắn với một tấm hình.
-Ê ảnh đẹp nhỉ?
-Quá đẹp đi chứ! kiểu này có thuê luật sư hạng nhất cũng không bào chữa nỗi
Cả bọn Phong, Vi, Hoàng, Việt đang bàn tán một chuyện rất sôi nổi được nhận được vào email sáng nay. Bỗng từ đâu đó hắn, lòi và nó đi đến. Bây giờ họ giống như một bộ ba, đi đâu cũng có nhau nhưng không phải là bạn bè thân thiết mà là đối thú của nhau.. Chỉ tội cho nó
-Cái gì thế? cho tui xem với
Hắn lăng xăng chạy đến. Nó cừoi thầm trong bụng. Lòi cũng tò mò bước đến. Bây giờ là lúc nó nên trốn đi là tốt nhất nếu muốn bảo tồn tín mạng
-Có cái này vui nhưng không biết có vui cho 2 ông không – Con nhỏ cười đểu cáng
-Cái gì thì đưa ra đi – hắn háo hức
-Có nên đưa không? – Phong hỏi nhỏ
-Đằng nào mà chả biết – nhỏ lém lỉnh trả lời Phong rồi quay sang hắn và Lòi – hai ông nhắm mắt lại đi
-Trời! trò gì đây nữa? – hắn nhăn mặt
-Thì cứ nhắm đi. Không thôi. – nhỏ định quay lưng bỏ đi
-Thôi được – Lòi lên tiếng
Cả bọn cười nham hiểm:
-Hai ông đưa tay ra – Con nhỏ bỏ vào tay hai đứa 2 thứ y hệt nhau xong rồi cả bọn nhẹ nhàng bỏ đi
………….
-Tui mở mắt được chưa? – nghe im ắng hắn hỏi rồi mở mắt ra.. trước mắt hắn bây giờ là một khoảng không và bên cạnh là Lòi..
Cả Lòi và Hắn cũng nhìn vào thứ trên tay mình có…..Một bức ảnh.. cả hai đứa đều làm một hành động giống nhau là hét lên
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA
Sau cú hét cả hai nhìn nhau đỏ mặt mà tức giận….mà không biết rắng ở cuối hành lang có một đám người đang cười man rợ
Bước vào lớp.. cả hai “song kiếm hợp bích” lục tung tìm kiếm bọn nó. Xa xa, nó và nhỏ đang đi cùng nhau thì “siêu âm” được mùi ám khí ở đâu đó đang tiến lại gần. Nhìn nhau hiểu ý, cả hai chia ra nhẹ nhàng chuyển hướng chuẩn bị chạy. Mọi việc đều như không theo dự tính.
-Đi đâu thế? – Hắn đứng trước mặt nó, sừng sững như một cây cột điện. phía bên con nhỏ cũng có thêm một cây tương tự là Lòi
Ngẩng mặt lên nhìn hắn, nó cười trừ:
-Đâu có… Tui tui.. quên một vài thứ thôi – nó ấp úng
-Thật không? – Hắn cũng cười lại nhưng nụ cười này nguy hiểm quá..
-Hì hì….
-Ê thả tui ra.. thả ra… cứu cứu…. – Nó và nhỏ bị kéo đi một cách không thương tiếc… Phong, Việt, Hoàng thấy vậy chạy theo…..
***
-Nói ai là chủ mưu? -Hắn dằn giọng
-Nói gì thế nhỉ? tui không hiểu? – Nó ngây ngô
-Không hiểu thật hay cố tình không hiểu hả? – Lòi hỏi con nhỏ
-Được vậy giải thích thế nào về tấm ảnh này? – Hắn tra hỏi nó, đưa tấm ảnh ra trước mặt
-Cái này là đêm hôm trước uống bia phải khôngg? – Lòi bù thêm
-Tui.. tui đâu biết gì đâu – nó chối
-Còn cãi à? – Hắn và Lòi hăm doạ
-Cãi gì? Nó đập vào mắt tui thì tui chụp lại để làm bằng chứng thôi. Ai biết hôm đó hai người làm cái gì? Không có tật thì làm sao giật mình hả? – Nói xong nó bỏ đi làm giống như đang tức giận.. Mặt thì hầm hầm nhưng bụng thì cười kha khả. Mấy người còn lại cũng tương tự chỉ có hắn và Lòi là cứng họng không nói được gì. Cả hai chỉ biết nhìn nhau mà thôi mặc dù bình thường cả hai là kẻ thù đối nghịch nhau. Nhưng trong trường hợp này thì hai người đành phải liên thủ hợp tác
***
Một trong các địa điểm tụ tập mà không thể thiếu trong quảng đời học sinh đó là những quán cốc hàng me ổi dầm… Đó là nơi thường tụ tập phần lớn học sinh… Bọn nó cũng không phải là ngoại lệ, học sinh mà…
Cả bọn ngồi đó.. nó im lặng không nói gì mặc xác cho cả bọn tra khảo hai nạn nhân vô tội Hắn và Lòi
-Nói đi, hai người hôm đó làm gì? – Phong bắt đầu, mặt như lúc bao công xử án, nghiêm nghị
-Làm gì là làm gì? -Hắn chối
-Lúc đó say quất cần câu thì làm sao biết – Lòi nói phụ
-Vậy ý ông là có làm chuyện gì hả? – Nhỏ bồi thêm
-Đâu có!!! tui đâu có ý vậy! ý tui là ..là..- Lòi bối rối. Hắn nhìn qua Lòi, kẻ cùng chung hoạn nạn với mình, sao lại nói năng kiểu như vậy để cho bọn nó nắm được nút thắt.
-Vậy ý ông là gì hả? – Đến phiên Hoàng
-Là tui trong sạch – Lòi nói
-Tui cũng vậy – Đến lượt hắn
-Vậy ý 2 người nói là tui bịa chuyện để lừa hai người à? – Bây giờ nó mới chêm vào (công nhận nó thâm thật.. Vừa thâm là vừa thúi, ý lộn thuý chứ)
-Tui…tui..
-Tui gì nữa… thôi nếu đã gạo nấu thành cơm thì chúng ta cũng nên tác thành cho họ đi
– Việt chêm một câu mà cả bọn ngớ người ra
30 giây suy nghĩ trôi qua, Phong, Nhỏ, Hoàng, cùng nở nụ cười đểu giả..
-Được đó
-ý kiến hay
-Tui ủng hộ
…………
-Khoan…- Hắn hình như nhớ được điều gì…
-Chuyện gì nữa?
-Đây là một cái bẫy? – câu nói của hắn làm cho nó run run. Hình như nó đã để lộ chuyện gì chăng?
-Bây gì hả? định kiếm cớ trốn chạy à.. – Nó chống trả
-Hôm đó tui và Lòi ai cũng say khướt, vậy thì nếu có xảy ra chuyện đó thì lúc tỉnh dậy áo quần vẫn chưa được mặc vào vậy sao lúc bọn tui tỉnh dậy áo quần vẫn còn trên người như cũ
-Cái này…cái này – nó ú ớ….
-Sao hả? trả lời đi chứ?
-Đúng rồi trả lời đi – Lòi nói – Trí nhớ ông tốt đây – nói xong Lòi vỗ lưng hắn một cái.. cả hai mỉm cười thân thiện rồi cùng nhìn về phía nó
-Từ từ.. đừng có ép người… Lỡ hai người tỉnh trước, phát hiện mình đã làm chuyện gì nên đã kịp xoá bỏ dấu vết thì sao. Đúng không??
Tình thế đã được nó đảo ngược.. Bọn kia thì gật gù đồng ý cho là nó đúng. Bây giờ hắn và Lòi không còn lối thoát
-Các người muốn làm gì thì làm.. tui không quan tâm.. -Đã diễn kịch thì phải diễn cho xong, diễn cho đạt. Nó bỏ đi một lần nữa.
…
-Bọn tui không giúp được hai người rồi.. -Cả bọn thở dài
………..
-Làm sao đây hả Lòi? -chỉ còn lại hắn và Lòi
-Sao ông hỏi tui? cái này là do ông hết
-Sao lại do tui? – hắn thắc mắc
-Nếu hôm đó không phải ông thách đấu thì đâu có ra nông nổi này
-Nhưng ông đâu có phản đối, tui đâu bắt ep
-Thôi, chuyện đó dẹp sang một bên.. Giải quyết cái vụ này nhanh nếu không muốn nó lan ra cả trường
Haizzzz bây giờ đến lượt hai đứa này thở dài.. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ cách giải oan nhưng còn Lòi hình như đang suy nghĩ một chuyện khác. Vụ việc này khiến cho Lòi nghĩ ra một cách hay trong kế hoạch của mình….