Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 18
Chap 18. Vết thương lòng
Mở cánh cửa nhẹ từ từ, nó vẫn dang nằm ngủ. Là ba nó, ông như là một kẻ trộm đang rình mò một thứ gì đó! Đến bên cạnh nó, mát ông thấm buồn và rơi ngấn lệ vì đứa con mà ông quý nhất chiều chuộng nhất lại bị những vết thâm, bầm tím do chính mình tạo ra. Tại sao ông lại vào phòng nó trong lúc này, là do ông thấy hối hận , hay tình cha con trong ông , hay là một lí do nào khác??
-Bun à! Thục ra ba đánh con không phải vì ba ghét thứ tình cảm đó. Nhưng ba sợ, sợ con sẽ phải đau khổ. – ông vừa nói vừa sức dầu lên những vết thâm của nó.
Nó đã tỉnh. Nó tỉnh từ óc ông rón rén đẩy cánh cửa vào và đương nhiên nó đang nghe những gì ông nói.
– ba có một người bạn. Ông ta cũng là G. Nhưng cuộc sống của ông ta hỗn loạn đầy tủi nhục sau khi thực sự bước vào con đường này. Hạnh phúc đã ko có được còn phải sống trong những ngày bị xã hội người đời coi khinh. Và cuối cùng cái chết là cách mà ông ta lựa chọn để giải thoát cho mình.
– vì thế nên ba cấm đoán và đánh đập con sao?- nó bỗng nhiên ngồi dậy và hỏi thảng bố nó.
– ba xin lỗi nhưng thực sự ba chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
– Ba cho rằng bất cứ ai là đi theo con đường này sẽ có kết cuộc như người bạn của ba sao? Thế ba có từng nghĩ trên lập trường, chỗ đứng của con chưa? Con biết ba lo cho con. Nhưng cảm ơn ba. Con vẫn đi theo con đường mà mình đã chọn. Con đã suy nghĩ trằn trọc về vấn đề này rất nhiều lần….
-ta sẽ không chấp nhận..
-nhưng con ……
-không nói nhiều nữa cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ cấm. Còn con nếu muốn đấu với ra đến cùng thì cứ việc. Đừng để ta phải dùng đến biện pháp mạnh…. Ta ko nói lần thứ 2 đâu…. Con hãy nghĩ dưỡng đi.-nói rồi ông ra khỏi phòng để lại nó với một nống đắng cay…
“Không! Không bao giờ từ bỏ…. Con sẽ chứng minh cho ba thấy” nó nói một mình… Nó sẽ không như Nhật và dù gì đi nữa nó vẫn chưa nhận được lời yêu từ hắn cũng như thổ lộ tình cảm của mình.
******
Ở một quán nước học sinh, hắn và chị nó đều đang dề cập đến một người – là nó
-chị muốn hỏi quan hệ giữa em và Bun là gì?
– bọn em…..
– thôi em đừng tìm cách nói dối. Chị đã biết chuyện rồi
– chị biết Chuyện gì cơ- hắn ngạc nhiên vì thực ra chuyện hắn yêu nó đâu có ai biết.
– em còn dã nai nữa sao? Em có yêu Bun nhà chị ko?
-em…. em…. – hắn ko biết phải trả lời câu bổ hết sức thẳng thắn của chị nó như thế nào
– em cứ nói thật đi. Không sao đâu
Hắn hít một hơi thật sâu rồi trả lời:
-vâng. Em yêu cậu ấy nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương của em. Chúng em vẫn là bạn bè.
– thể em có nghĩ Bun cũng yêu em?
– Con tim em mách bảo có.
– mày nói chuyện với chị mà sến quá nhỉ? Thực ra Bun nó cũng yêu em. Hôm nay có ai gửi đến một album ảnh
– là ảnh về em và cậu ấy phải không? – hắn hốt hoảng
– Sao em biết ko lẽ?
– Dạ! Nó cũng đượ gửi đến cho ông già em. Thì ra chuyện này là có sắp đặt
– em có hứa với chị sẽ đưa hạnh phúc và chăm lo Bun không?
– Đó là mong ước của cả cuộc đời em mà chị
-Nó vừa bị ba đánh xong
-Sao, sao lại bị đánh???
-Thì cái vụ này này….giống như em vậy thôi…bộ em ko bị bùm nổ gì hết sao?
-Có nhưng mà đâu đên nổi bị đánh
-Nó bảo nó yêu em…….
-Thật hả chị?
-Nhưng em hãy khoan vội mừng… Ba chị vẫn cấm đoán và mọi người thừa biết trái ý ổng thỳ không có cuộc sống vui vẻ và an lành…
-chẳng lẽ yêu nhau cũng là một cái tội..?
…………………………….
***
Chị nó đã đi nhà, nhưng hắn vẫn còn đứng trước cánh cửa nhà nó.. Nhìn lên phòng nó, hắn chỉ muốn xông thằng vào và ôm chặt lấy nó nhưng điều đó là không thể…
Điện thoại hắn lại rung lên… là đám bạn ăn chơi mà lâu nay hắn ko để ý đến
-Này… quên anh em rồi à?
-Sao bây có được số đt của tao?
-Bộ bọn tao ko có miệng hay sao mà không biết đi hỏi….Tối nay đi “bay” không mày?
Hắn suy nghĩ về đề nghị này…. Cũng đã khá lâu hắn đã không tham gia nhưng chuyến “bay” này… Hôm nay là một ngày tệ hại của hắn.. …cảm giác của hắn bây giờ chỉ có một chữ là buồn… Và hắn đã đồng ý..
-Ok? mấy giờ? ở đâu?
****
Đồng hồ chỉ 12h…. nhưng nó vẫn còn ngồi ở bàn học. Nó đang chuẩn bị bài cho ngày thứ hai đầu tuần ngày mai, nhưng đầu óc nó không tập trung được… nó đâu còn tâm trạng cho việc học… Bỗng điện thoại của nó reng lên… là hắn… Nó rất muốn nói chuyện với hắn bây giờ vì đó là điều an ủi nó hơn bất cứ gì khác. Nghĩ vậy, nó liền nhấc máy…Nhưng đầu dây bên kia không phải là hắn mà 1 tiếng nói gấp gáp của ai khác
-Chào cậu, làm phiền cậu, cậu có biết ai tên là Dương Thế Duy không?
-Dạ có ạ…-nó không biết có chuyện gì..
-Chúng tôi không thể liên lạc với người nhà cậu ấy.. Cậu ta đang được cấp cứu ở bệnh viện.. Cậu có thể giúp tôi liên lạc và tới đây ko?
-…………………-Nó gần như đứng tim khi những chữ “Cậu ta đang được cấp cứu ở bệnh viện” lọt vào tai mình… “không thể nào, họ đùa mình chăng”…
-Alo…alo…cậu vẫn còn nghe chứ???
-Dạ dạ – tiếng người đầu dây bên kia thức tỉnh cậu…- Cậu ấy đang ở bệnh viện nào vậy?
-Cậu ta đang ở bệnh Viện XYZ….
-Được, tôi sẽ đến đó ngay..
Cúp máy nó với lấy chiếc áo khoác.. chạy sang phòng chị nó…
-Chị chị ơi… nguy rồi….
-Chuyện gì vậy? nữa đêm không cho ai ngủ…
-Cậu ấy…cậu ấy..bị tai nạn…
-Hả?? Thật không? Ở đâu?
-Bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, họ không liên lạc được với ba mẹ cậu ấy
…………..
-Chuyện gì nữa đêm mà ồn ào thế hả? – Ba và mẹ nó đang đứng ở cửa phòng
-Ba….cho con mượn chìa khoá xe đi… Bạn con…cậu ấy bị tai nạn?
-Là ai? Người trong những tấm ảnh đó?
-Dạ ..Ba cho con mượn chìa khoá xe đi mà
-Để làm gì? Cậu ta còn có người nhà… Chưa đến lượt con phải lo…đi ngủ đi
-Ba…họ không thể liên lạc với người nhà cậu ta – chị nó lên tiếng
-Ông giúp chúng nó đi.. chuyện kia để sau…tính mạng quan trọng hơn mà – Mẹ nó bây giờ mới mở miệng nói giúp cho nó…
-…….-ba nó im lặng, suy nghĩ một lát rồi nói – đợi một tí… – Câu nói đó làm nó biết ơn ba nó rất nhiều