Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 17
Chap 17. vỡ lẽ
-Dậy rồi đấy à, nhà tui mà ông tự nhiên gớm
-Trời! không biết kiếp trước ông làm nghê gì nữa? chắc cho vay nặng lãi
-Tui có cho ông vay chưa mà ông nói?
-Ờ thì…
-Cái không hơn thì đừng cãi….xuống ăn cơm, chờ tui đem hầu nữa à?
Hắn và nó bước xuống nhà… chị nó đã ngồi sẵn ở bàn ăn..
-Bây làm cái gì mà lâu thế hả? định cho bà chị này chết đói à..
-Chị thì lúc nào cũng ăn với uống..
-Tao sao kệ tao
Hắn thấy nó và chị nó giống nhau như đúc (tính cách a)…
-Cho ông này, dạo này thấy ông hơi xanh xao – Hắn gắp cho nó miếng thịt gà to và thơm ngon nhất…
-Ông mà cũng tốt thế à? – vẫn cái giọng châm chit (sướng chết ngồi đó mà khích)
-Tui tốt từ nhỏ mà
Hành động của nó và hắn đã được bà chị nó quan sát từ đầu đến cuối….Bà chị nó hôm nay khác lạ… Có vẻ đăm chiêu hơn.
-Tui với ông đi dạo nha- nó đề nghị khi cả hai đã xong buổi tối của mình
-Ừ
Trời đã tối, trăng đã lên cao, hôm nay sao nhiều hơn tạo nên một khung cảnh lung linh và huyền ảo trên bầu trời đêm. Gió thổi nhẹ…tiếng lá khô xào xạc trên đường…
Không gian trở nên tĩnh lặng… Nó và hắn…. không nói một lời nào cả….kiên nhẫn ….suy nghĩ là bây giờ cả hai nên làm…
Kể từ hắn trở về sau chuyến đi Hà Nội… Nó dành dành cảm nhận được tình cảm ấm áp mà hắn dành cho mình.. Hắn cũng vậy… Nhưng đó chỉ là cảm nhận từ 2 trái tim đang yêu của nó và hắn. Cả hai vẫn chưa thổ lộ tình cảm của mình.. Đó có phải là điều khó khắn…
Nó và hắn đang suy nghĩ một điều rất giống nhau.. Về người đang đi cạnh bên mình, về gia đình, về tương lai… Nó nhớ lại câu chuyện của Việt.. Nhật.. Liệu nó sẽ như cậu ấy không?
Chợt… có gì đó chạm vào tay nó và nắm chặt lại. Nó cảm nhận hơi ấm được truyền từ đó.. Là tay hắn… Nó nhìn sang. Hắn vẫn nhìn thẳng không nói gì.. Nó cũng vậy và nắm chặt tay hắn lại…
Cả hai đến khi về tới nhà nó vẫn không nói gì… Thực ra có nhưng chỉ là tiếng nói từ con tim.. Cả hai thả tay nhau ra khi đứng trước nhà nó.. Khuôn mặt nó thoáng nét đỏ và hắn cũng thoáng nét ngại ngùng..
-Tui, tui về nhé…- Hắn lên tiếng phá vỡ im lặng
-ừ, ừ, ngủ ngon..
-Tui về..
Cả hai nhìn nhau một lát, vẫn trong im lặng.. Rồi hắn lên xe ra về…. Cả hai đều nuối tiếc gì đó.. Nó sờ bàn tay của mình, bàn tay mà hắn đã nắm chặt và truyền hơi ấm lúc đi tản bộ.. Hình ảnh đó lại tiếp lục lọt vào một người đang cố ý muốn biết…
****
-Anh Việt này, hình như em thực sự đã yêu một người – nó, Việt vẫn chỗ đó, cây bàng to sau trường.
-Là Duy phải không?
-Sao anh biết? – Nó mở to mắt nhìn Việt
-Nhìn kĩ là nhận ra thôi – Việt cười nhẹ
-Em nên làm gì bây giờ? Nói hay không? – nó cúi mặt xuống, cầm trân tay chiếc lá vàng lật đi lật lại
-Cậu ấy yêu em???? – Việt hỏi nó
-Em không chắc, nhưng em cảm nhận được điều đó – nó nhìn về phía mặt trời
-Hãy làm theo con tim em mách bảo… Đừng để sau này phải hối hận – Việt đang nghĩ về chuyện của mình
-Em không biết nữa… Anh và Hoàng thế nào rồi?? – Nó không muốn nghĩ về chuyện này nữa
-Hì… Cậu ấy thật dễ dương… hình như anh cũng yêu cậu ấy rồi thì phỉa?
-Thế con Nhật – nó đột nhiên hỏi, và liền xin lỗi ngay sau đó – Xin lỗi em không cố ý
-Không sao. Tuy nói anh yêu Hoàng nhưng Nhật anh sẽ không quên. Nhật sẽ vẫn mãi tồn tại trong tim anh và anh nghĩ Nhật cũng sẽ muốn như vậy
-Em cũng nghĩ vậy..
Cuộc nói chuyện kết thúc khi tiếng chuông reo vào học
****
Sau cái đêm đó, hắn biết nó thực ra cũng có tình cảm với mình … Hắn suy nghĩ đến chuyện thổ lộ tình cảm với nó…
Mở học bàn ra, có 1 chiếc hộp mà hắn đã muốn tặng nó hôm 14/2 đêm tình nhân, nhưng lại bị Huyền phá hoại… Nếu không bây giờ hắn không ra nông nổi này…
Đã đến lúc… hắn sẽ không lãng phí bất kỳ một cơ hội nào nữa… Nghĩ đến đây, chiếc điện thoại được lôi ra và dưới bàn tay khéo léo, số điện thoại của nó đã được hiện lên.
——
Nó đang ngồi trên lan can tầng hai.. vẫn chưa ngủ…. dù sao ngày mai là chủ nhật.. nó không phải nát óc để hoàn thành bài tập hau ngồi căng thẳng với mấy bà mấy ông khó tính trên trường. Nó đang nghe nhạc, thưởng thức buổi tối yên bình… Bỗng con dễ của nó rung lên…..màn hình hiện tên hắn
-Alo
-Bun hả?
-Số đt của tui thì là tui chứ ai
-hì hì
-Ông gọi tui làm gì thế?
………Cả hai im lặng
-Tui.. à.. mai ông rãnh không?
-Làm…làm gì?
-Đi chơi với tui nhé…
-Ừ.. ừ..mà đi đâu?
-Chỗ công viên hôm bữa a
-Sao ông bảo đi công viên chán lắm mà
-Nhưng… nhưng ngày mai đặc biệt..
-Có gì mà đặc biệt
-Tui có chuyện này nói cho ông biết… quan trọng lắm
-Có gì thì nói đi
-Thôi ông biết tui muốn gì mà… -Thực ra hắn nói cũng đúng…Nó đang suy nghĩ đúng những gì hắn muốn làm
-Ông nghĩ gì sao tui biết.. à.. à…Tui..cũng có chuyện nói với ông…-nó nghĩ thời cơ cũng đến rồi
-Vậy à.. – hắn đang cười, nụ cười vui sướng
Đêm đó có 2 chàng trai đẹp bị điên không ngủ được….và có thêm một cô gái đang cười một cách nham hiểm……..
***
-Mày đi đâu thế? Ba mẹ hôm nay về kìa!
-Em đi một lát thôi mà…
Nó vọt ra ngoài…hôm nay để ý nó, một chiếc áo sơ mi xanh dương khoác ngoài, bên trong chiếc áo bun trắng..Kết hợp với quần kaki màu kem!! Trong nó so coolllllllllllllll
Nó đang đứng trước 1 tiệm trà sữa với tên gọi “Vậy nhé”, nó hồi hộp…đi lui đi lại trước cửa tiệm chưa muốn vào. Bỗng có một cánh tay khoác vai nó.
-Sao còn chưa vào?? – Là hắn
-Ông định hù ma ban ngày à – nó gỡ tay hắn ra..
-Vào đi…..
***
-Ông dùng gì?
-Trà sữa bánh plan nha
-Tui cũng vậy – hắn quay sang nói với phục vụ – cho tụi em 2 trà sữa bánh plan
Chỗ hắn và nó ngồi là một không gian hết sức yên tĩnh… xung quanh 2 chậu cây cảnh.. bên phải là tấm của kính được phun nước… âm nhạc du dương…thật là đẹp.. Không biết hắn và nó có hẹn trước hay không mà cả 2 đều mang áo xanh dương và quần kaki kem…khiến ai cũng nhìn vào 2 đứa…
-Tui có cái này cho ông neỳ – hắn lấy ra một cái hộp và mở ra…
-Gì đó?
-Là dây chuyền…một cái có chữ D tên tui và một cái chữ A tên ông – hắn ngượng ngùng
Nó hết sức ngạc nhiên trước điều này..
-Ông dữ cái dây có chữ D nha?
-………….-Nó ngại ngùng gật đầu…
-Thực ra.. thực ra…tui định tặng cho ông cái hôm căm trại kìa – nó bỗng nhớ lại, đúng rồi cái hôm đó hắn cứ kè kè bên nó muốn gì đó…
-…….-Nó vẫn giữ im lặng
-Tui..tui…muốn nói một chuyện… mà lâu nay tui..tui – hắn định nói tiếp thỳ chuông điện thoại reng lên, hắn bực tức, tắt không nhấc máy và không thèm để ý ai gọi
-Tui…cũng có điều muốn nói với ông – nó tiếp lời – tui đã….-lần này tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, dĩ nhiên nó còn lịch sự hơn hắn..nhìn xem ai gọi.. màn hình đt hiện ba nó… Đành miễn cưỡng nhấc máy…ngay lúc đó đt hắn lại reng lên 1 lần nữa.. và trùng hợp thay.. người gọi điện cũng là ba hắn.. 2 ông bố
-Alo, dạ con nghe
-Bước về nhà nhanh -Giọng ba nó hét lên trong điện thoại
-Con đang bận chút việc mà ba?
-Tao không nói nhiều, nếu không về bây giờ thì đi luôn… – ba nó thực sự làm nó hoảng sợ bây giờ
-Con….con
-Nhanh, có về không?
-Dạ con..con về à- miễn cưỡng chấp nhận
Ở phía đối diện hắn cũng gặp tình cảnh tương tự…
Cả hai cùng gác máy…Nhìn nhau
-Nhà tui có việc – cả hai đồng thanh nói, rồi nhìn nhau im lặng
-Ừ…- hắn mở lời – về thôi,, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp
Thực sự, 2 ông bố khiến tâm trạng của 2 người không còn tốt để suy nghĩ về những gì muốn nói hôm nay…
Hắn đèo nó về, cả 2 đang tiếc cơ hội vừa bỏ lỡ.. vậy là 2 lần…
Dừng trước của nhà nó…
-Tui về nha- hắn nói nhìn nó thật kĩ
-Ừ…ông về.. – Nó không nhìn hắn…nó vẫn còn ngường ngùng….cho đến khi tiếng xe nổ và nhỏ dần, nó mới ngẩng mặt lên và nhìn hắn khất dần..
Bước vào nhà..
-Con về rồi
-Chát – một cái tát được in trên má nó bởi bàn tay của ông bố, trong khi nó còn chưa biết chuyện gì đã xãy ra
-Sao..Sao ba đánh con?? – nó ngơ ngác..thực sự nó không biết chuyện gì
-Mày con hỏi tao? Mày tự xem đi… -Bố nó quăng trước mặt nó một đống ảnh… Đôi mắt nó từ từ được căng ra…Đó là toàn là ảnh của nó và hắn.. Cảnh 2 đứa thân thiết… lúc hắn cõng nó…rồi nó dìu hắn…kể cả lúc hắn nắm tay nó lúc đi dạo cũng được ai đó chụp
-Ba theo dõi con? – tay cầm trên tay những bức ảnh nó hỏi
-Tao ko có theo dõi mày…nhưng người ta thấy chướng mắt nên gửi cho tao , mày định phá bộ mặt của tao hả?
-Con….Con…thực ra…
-Con, con cái gì? thực ra mày với thằng đó quan hệ như thế nào?
-Con….và..Duy…chỉ chỉ là…
-Chỉ là bạn chứ gì? Mày tưởng tao có thể tin được sao? Lúc nãy ai đưa mày về? Còn mặc đồ giống nhau nữa chứ, mày nghĩ chỉ là bạn thôi sao? – ba nó nói như đay nghiến nó..
-Con..-Nó dừng lại..nhưng rồi nó nghĩ nếu nó đã quyết định đi con đường này thì trước sau nó cũng phải đối mặt…nhưng nó sẽ không như Nhật..Không được yếu đuôi
-Sao, không thể biện hộ được nữa à? – giọng nói bắt đầu chuyển sang châm chọc
-Con.. Đúng… mối quan hệ chúng con không đơn thuần là bạn..Con yêu cậu ấy – nó can đảm nói lên hết sự thật
-Mày ….mày còn dám nói chữ yêu sao??..-Sau câu nói đó…ba nó cầm ngay câu chổi long gà và đánh vào nó
Mặc cho nó van xin thế nào đi nữa, ông ta vẫn không chịu xuống nước cho đến khi mẹ và chị gái nó đi chợ về. Thấy cảnh đó, 2 người không thể đứng yên
-Ông làm cái gì vậy? Nó là con ông đó -Mẹ nó hét toáng lên khi toàn cảnh được lọt vào mắt bà
-Tui ko có loại con như vậy..
-Ba à…Sao ba lại đánh em như vậy? – Chị nó là người hết sức yêu thương nó
-Bà nghĩ xem.. nó.. nó.. làm ô nhục bộ mặt của tui…của gia đình này.. –ba nó quát lên
-Dù có chuyện gì đi nữa, ông cũng ko thể đánh nó như vậy – mẹ nó vẫn một mực bênh vực – Con đưa em lên phòng đi – mẹ nói với chị nó
-Dạ…
***
Phòng nó….
-Em…à..sao lại ra nông nổi thế này – chị nó khóc lên khi thấy toàn thân nó đâu cũng bầm tím
-Em…hix…có …sai không chị..hix? – nó nói trong tiếng nấc.
-Chuyện tình cảm không thể nói sai hay đúng được
-Em thực sự yêu cậu ấy – nó thành thật
-Chị biết.. Chị biết điều đó. chị đã từng thấy em hôn lén cậu ta
-….-Nó ngạc nhiên nhìn người chị của mình… – Sao chị lại không mắng hay chửi em?
-Tại sao chị phải làm như vậy? lúc đầu chị thực sự bị sốc..nhưng cuối cùng thì chị mong 1 điều là em được hạnh phúc – chị nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
-Còn ba, còn mẹ, còn mọi người thì sao? họ có thể như chị?
-Em đừng lo lắng.. rồi họ sẽ hiểu ra mà thôi.. hãy nhắm mắt mà ngủ một giấc..cứ xem như nó là một cơn ác mộng..
Nó nằm trong vòng tay của chị..nhắm đôi mắt lại.. điều đâu tiên nó nghĩ về đó là hắn… nó liền nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ..sợi dây chuyền có chữ cái tên hắn..
—-
Bước ra khỏi cửa phòng, điều đầu tiên chị nó nghe được là tiếng cãi vã của ba mẹ nó.
-Ông nghĩ ông làm vậy là đúng sao?
-Còn bà? chấp nhận 1 đứa bệnh hoạn như vậy là không sai?
-Ba thôi đi… ba không được nói về em con như vậy? nó không bệnh hoạn…chỉ tại những người có suy nghĩ sai lầm như ba khiến nó trở nên bệnh hoạn…
-Mày hay nhỉ? Lên mặt dạy đời ba mày à?
-Con không có lên mặt gì hết…con chỉ nói sự thật thôi
-Ông thấy chưa..chỉ có ông…cái sỉ diện của ông quan trọng hơn là tính mạng con mình, hạnh phúc con mình à?
-hai người im lặng hết đi. Tui không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa – Nói rồi ba nó bỏ vào phòng sau tiếng đóng cửa thật mạnh.
Mẹ và chị nó giờ chỉ biết ngồi nhìn nhau…suy nghĩ nên làm gì để giúp nó
****
Ở nhà hắn cũng xảy ra chuyện tương tự… nhưng có vẻ không ồn ào và nhiều nước mắt như ở nhà nó
-Anh giải thích đi
-Con không có gì để giải thích.., con yêu câu ấy – Hắn thẳng thắn
-mày gọi cái thứ điên cuồng này là yêu à?
-Nó không điên cuồng.. Con thực sự yêu câu ấy – hắn nhấn mạnh chữ yêu
-Chát – một cú tát ngay sau câu nói đó
-Mày im miệng…
-Ông hay nhỉ? từ nhỏ đến lớn ông bỏ mặc tui một mình không để cho tui cảm nhận được tình cảm gia đình là gì…nhưng người yêu thương tui ra làm sao?? đến khi tui có được thỳ ông lại ngăn cấm phá vỡ – hắn đổi giọng, không còn nói một cách tôn trọng với người cha này
-Mày cút ra khỏi nhà tau ngay..cút..
-Ông không nói tui cũng đi…sẽ đi…- Hắn nói xong bước ra khỏi nhà…
Điểm dừng chân đầu tiên là nhà nó…hắn nhìn vào căn nhà.. định gọi điện cho nó.. nhưng có điều gì nó ngăn cản lại… Bỗng chị nó ở đâu đó lại gần hắn
-Trong lúc này em không nên gặp Bun..
-Có chuyện gì vậy chị – hắn hốt hoảng
-Không có chuyện gì đâu.. nếu em rãnh..mình đi uống nước
-Được