Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I - Chương 14
Chap 14. Ghen điên điên
Kể từ ngày được biết sẽ có cái đêm trại tình nhân vơ vẫn gì đó (theo lời của nó) thỳ Việt và nó càng ngày gặp nhau nhiều hơn, có Phong, Nhỏ, và Hắn nữa… ban cán bộ mà….Từ đây đến lúc đó còn 1 tháng. Lịch làm việc là các buổi chiều trong tuần ở nhà Phong và thứ bảy chủ nhật nguyên ngày ở trường. Hôm đó là một thứ 7 đẹp trời
-Cái này làm thế này…
-Không thế này mới đúng
-Nô nô nô….Sai hết rồi
-Theo cách của tui này
-Ông điên à
-STOOOP!! – Không ai khác là tiếng của nó – có cần tui mua thêm 2 con vịt nữa cho đủ cái chợ không?
Cả bọn ngước lên nhìn nó, sau đó lại nhìn nhau và cuối cùng………..
-Không không!
-Theo cách này
-Cái này nằm phía trên
-Không bên trái mới đúng
“Haizzzz” nó than ngắn than dài…(than quảng ninh luôn)….. Nó để ý hình như Việt và hắn không hợp nhau thỳ phải… Mỗi lần Việt đưa ra ý kiến gì là hắn phản bác liền.
-Sao cậu cứ hay đối kháng với anh vậy?
-Cái đó anh tự hiểu đi – hắn nói xong bỏ mặc cả đám với dấu hỏi to đùng, đi uống nước
……………………
-AAAAAAAAAA – hắn đã vào thùng nước di dộng (ở trường)
-Ông hôm nay sao vậy? – nó từ đâu lù lù xuất hiện và hỏi… thực ra nó quan sát hăn mấy ngày hôm nay rất kỹ… Hình như nó thích nhìn hắn lúc cặm cụi làm việc….
-Chả sao cả – hắn bực bội ngồi xuống hành lang, cầm chai nước “tu” một hơi dài
-Khó tin lắm đó….Ông …ông không thích Anh Việt à
-Sao ông biết?
-Có gì mà không biết, ổng nói một câu thỳ ông đớp lại 2 câu làm sao mà không biết.. Nói lý do xem
-Tui….Tui…. Thỳ tui ghét thôi. Ghét cũng bày có lý do nữa à
-Ông thật là… Anh Việt cũng vui tính mà, hiền lành nữa chứ – nó nói mà không để ý rằng cái thằng đang ngồi bên cạnh mình đang bóc hoả
-Ông tthôi nhắc đến thằng cha đó đi – hắn đứng dậy tính bỏ đi – bực mình
-Này khoan đã.. Đi chơi không? –Nó thấy hắn có vẻ bực thật với lại mấy ngày nay vì cái trại này mà làm hắn bận với rộn suốt. Trong đầu nó còn có một ý nghĩ khác….. đã lâu rồi hắn với nó không có đi chơi với nhau… Hắn ít đi chơi bóng rổ với nó hơn… Ít nói chuyện và cãi nhau với nó hơn tại vì có 2 con quỷ chặn đường (Huyền + Hoàng). Và dĩ nhiên lời đề nghị hiếm đó đã thuyết phục toàn bộ con tim của hắn
-Đi đâu? Mà cả bọn đang làm tự nhiên 2 đứa bỏ đi chơi – Tuy vậy hắn vẫn có chút đắn đo
-Haizzz có ngồi cả ngày thỳ cũng không xong đâu….kệ..mà ông lí do lí trấu quá đó… – nó đứng dậy – đi không thỳ bảo?
-Ừ.. ừ thỳ đi -hắn đồng ý với nhiều suy nghĩ….Từ trước đến giờ, toàn là hắn rũ nó chứ có khi nào nó chịu mỡ miệng như thế này đâu…
…………………………
-Xuống tui chở cho – hắn đề nghị khi thấy nó dắt xe ra mà ngồi phía trước
-Tui mời tui chở…
-Được không đó
-Đừng có khinh
****
Một lúc sau
-ông ăn cái gì mà nặng như con heo vậy
-Tui đã nói để tui chở cho thỳ không chịu
-Tui nói vậy thôi…để mà xem – tuy than vãn nhưng nó không muốn hắn coi thường nên tiếp tục để con heo đó ngồi sau lưng
Nhưng mà…từ phía sau hắn nhảy xuống khỏi xe..
-ông làm cái gì vậy?
-Để tui chở cho. Tui không muốn nghe chửi đâu – hắn vừa nói vừa dành chiếc xe về phía mình
Cũng đúng thôi, nó nhẹ hơn hắn….chở thêm một lát nữa chắc nó gãy hết xương (thế mà lúc đầu có kẻ ra oai)
….
-Đi đâu đây?
-Công viên TTT
-Tới làm gì??
-Ông có câu nào ngốc hơn nữa không?
-Thỳ thỳ..
-Thôi ông nói nhiêu quá đó.. đi
***********
-Á…….Á………..Á……………., gớm quá, gớm quá,, đi nơi khác, nhanh nhanh
-Hahaha có gì đâu mà sợ.. Trời ơi..to xác mà đi sợ….
-Ông có hành hạ tui thỳ kiếm cách khác, chơi vậy không đẹp
Chuột là một trong những con vật được coi là khắc tinh, là kẻ thù của hắn… Thế mà, đối với nó thì hết sức bình thường.. Nó đã nắm được một điểm yếu của hắn ….hahaha….
Hắn và nó dạo hết công viên, chơi đủ trò…cho đến lúc thấm mệt
-Này…nếu không có ông chắc đời tui tẻ nhạt lắm – hắn nói khi cả 2 đang nằm trên bãi cõ xanh..
-Tui tin ông thà tui đi chết
-Trăm phần trăm đó…
-Haizzzz. Chàng lãng tử này mà tẻ nhạt… ông nói chuyện sao mà huề vốn dữ vậy? Xung quanh nhiều người đeo đuổi ông lắm mà…
-Nhưng đâu phải ai cũng được như ông
-Tui thỳ sao? Ăn rôi cứ đấu võ “mồm” với ông thôi
-Nhưng vậy lại vui
-Ông đúng là khùng
-Ùm, tui khùng nên mới đi yêu một người – Nó để ý gần đây hắn hay nói năng úp mở khiến nó không hiểu được cái thằng điên lãng tử này đang suy nghĩ và muốn nói cái gì
……….
………
-Mà cái người hôm bữa ông nói yêu đơn phương thế nào rồi?
-Thì vẫn vậy….tui không biết tính sao đây nữa
-Sao ông không đi nói với người đó? – nói xong nó chợt thấy hối hận. Thực ra, nó cũng ghét lúc hắn thân mật với Huyền hay những người khác….
-Tui sợ! – hắn kết thúc câu chuyện và không nói gì thêm
****
-Trời gần tối rồi…. Đi ăn không? – hắn đề nghị
-Ở đâu?
-nhà tui
-nhà ông thì có gì ăn..
-Chỉ cần ông nói tui gọi chị Linh làm liền
-ba mẹ ông đâu?
-Họ ít về ăn cơm lắm…cũng giống như ông thôi, còn may là ông có chị gái
-Ừm.. mày neỳ…Đừng về nhà ông nữa… qua nhà tui… Hôm nay tui nấu.
-Thật ư?? –đôi mắt hắn bây giờ là 2 trái tim được in rõ….
-Tui lừa ông làm gì..
Nói thế, cả hai cùng về nhà nó..
****
Cả ngày hôm đó, trong lúc nó và hắn đang vui chơi ở Park thì ở trường cũng có không nhiều thỳ ít chuyện xảy ra….
Hoàng được mệnh danh là gan lỳ và can đảm, nhưng lần này tình yêu đối với Việt làm cậu giảm bớt cái gan của mình, tình yêu này còn lớn hơn tình yêu mà cậu dành cho Duy lúc trước.. Cậu muốn cuộc tình mới này sẽ đi từ từ, lãng mạng… đó là lí do cậu vác mặt đến học cái lớp này, và hạ mình nhờ vả thằng anh họ đáng ghét…. Nhân cơ hội có cả 2 thằng anh họ của mình và cũng là thành viên của lớp nên cậu được đi cùng đến trường thực hiện kế hoạch trại. Nếu Hắn là người muốn xé xác Việt thỳ Hoàng là người muốn đâm chết nó…tuy rằng nó đã nói không có việc gì với Việt…
Hoàng nhí nha nhí nhảnh chạy đi mua nước chạy vào…vô tình khôn để ý đã vấp ngã…..nhưng chỉ có tiếng của những loong nước kêu lên trên sàn nhà, còn cái body của Hoàng thỳ…………….. Việt trong lúc đi ra đã phát hiện có một “Nam nhân” sắp diễn màn “hun” sàn, nên đã ra tay cứu giúp..
Nằm gọn trong vòng tay của Việt, con tim của Hoàng không làm gì khác ngoài việc đập mạnh và nhanh hơn.. Hai đôi mắt được nhìn nhau “chằm chằm”. Việt cũng dường như có một luồng điện nhẹ chạy vào…
-Hai người thôi diễn cảnh “tình tứ” được chưa – nghe tiếng, Hoàng đứng thẳng người dậy, đỏ mặt. Hoàng không nghĩ mình lại được chính Việt cứu và “ôm”…. Việt trở lại với công việc, thỉnh thoảng nhìn sang Hoàng….
***
Ở đâu đó trong phòng học này có 1 người nài nĩ và một người mặt lạnh – không ai khác là Nhỏ và Phong… Anh ta muốn mời nhỏ đi xem hát tối mai, nhưng nhỏ lại không chịu…khiến anh ta uốn lưỡi trăm lần để ra toàn là nhưng câu ngọt như đường
Tuy vậy nhưng cả bọn vẫn không quên 1 việc là hành xử DƯƠNG THẾ DUY vs NGUYỄN GIA ANH
****
Nhà của nó..
-Ngon quá…Không ngờ ông nấu ngon như vậy.. – hắn vừa cặm cụi ăn vừa nói
-Khỏi khen, ăn đi –
-Em không biết à, thằng Bun thuộc hạng thiên tài đó – tiếng của bà chị
-Chị thôi phóng đại, ăn đi không em ăn hết đó –
-Tao đang quảng cáo tốt cho mày mà mày dám nói vậy à
-Đâu mượn..
-Chị em ông vui tính thật…
-Sau này em ghé nhà ăn tối với 2 chị em chị cho vui – bà này vẽ đường có cáo đi rồi – chứ có 2 người ăn buồn chết
-nếu chị có lòng thỳ em cũng có bụng
-Hôm nay thôi, hôm sau ăn mỳ – nó phát biểu làm hắn xìu xuống nghẹn ngào
………..
Tuy vậy nhưng buổi tối đó thật vui, nhất là trong lòng của 2 người nào đó…..
Chị Bun là một người rất nhạy bén và tinh mắt… Trong lúc ăn cơm, dường như chị đã để ý được chuyện gì đó…từ hắn