Coffee & Milk - Chương 17
Chapter 17
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, đầu vẫn váng vất vì liều thuốc mê hôm trước. Rồi vẫn như những ngày trước, tôi bị buộc ở lại trong phòng, làm đủ thứ xét nghiệm, kiểm tra mà sau đó tôi mới biết là mục đích của chúng không gì khác hơn là giữ chân tôi lại.
Tôi nhiều lần muốn đến thăm Andy nhưng bao giờ cũng:
“ Andy không sao cả.” Đó là những gì tôi được nghe từ bác sĩ, mẹ tôi và cả Anna, và:
“Cậu ( con ) tốt nhất vẫn ở trong phòng.”
Và dù muốn hay không, tôi vẫn không thể rời phòng bệnh nửa bước, vì mẹ tôi hình như luôn thường trực kế bên, trừ những lúc tôi ngủ.
Nhưng dù ngày hay đêm, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Andy. Anh không sao, tôi biết nhưng tôi vẫn muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.
Tôi nhớ anh. Rất nhớ…
Mẹ tôi vừa ra ngòai. Bác sĩ thì hơn 1h nữa mới đến.Tôi rón rén trốn khỏi phòng bệnh.
Những bước chân vội vã trên hành làng bệnh viện.
-“Phòng 207″ – Tôi lẩm nhẩm. Cũng may là mấy hôm trước đã hỏi Anna. Mà sao dạo này mỗi lần mình hỏi về Andy, Anna đều nói ặm ờ cho qua chuyện. Có gì không ổn sao?
Phòng 207. Tôi vui mừng đặt tay lên nắm cửa. Khẽ xoay.
-” Andy không có trong đó đâu.”
Tôi quay lại. Anna đã đứng cạnh bên tôi từ lúc nào.
-“Anh ấy đi rồi Dyan.”
-“…”
-“Tớ xin lỗi”
Anna đang nói gì? Đi rồi? Andy?
Tôi xoay mạnh tay nắm cửa.Cánh cửa mở toanh. Căn phòng bệnh trống rỗng.
Sững sờ.
…
…
…
Tôi đã bị bỏ rơi?
—
Heidelberg đã vào xuân, nhưng dường như trong tôi mùa đông vẫn ngự trị, vẫn gào thét những cơn gió lạnh buốt trong lòng. Mùa xuân thứ 2 ở Heidelberg. Không có Andy.
Tai nạn ô tô đó như cướp Andy khỏi tôi.Andy ra đi, không lời nhắn, không tiễn đưa, không ai hay biết. Đột ngột và vội vã như một kẻ trốn chạy. Anh biến mất khỏi Heidelberg,khỏi cuộc đời tôi, như chưa từng tồn tại, hệt vệt nước bốc hơi dưới ánh mặt trời.
Như sợi dây chuyền anh tặng tôi sau ngày lễ Valentine. Rơi mất…
Như câu anh nói ngày đó.
“Anh yêu em.”
Mãnh vụn của kí ức.
Lời nói ngọt ngào….quá xa xôi…..
Vài tháng sau, tôi rời trường, dù gì cũng không phải ngành tôi thích, và cũng vì ngôi trường này vốn không có anh và cũng không cho tôi bất kì tia hi vọng nào để tìm ra anh. Anh dường như đã cắt đứt mọi sự liên lạc.
Tôi sang Mỹ học kinh tế, chuyên ngành quản lý xây dựng, một phần để theo đuổi nghề nghiệp ưa thích, phần để tìm kiếm anh. Tôi tìm anh khắp các công ty thiết kế nội thất, các trường đại học, bạn bè cũ hay bất kì ai có chút quen biết, hi vọng ai đó đã từng liên lạc với anh sau khi anh biến mất. Và rồi tôi thất vọng hoàn toàn. Không gì cả ngoài cái tên Andy Huynh, ngoài những thông tin sơ lược được lưu giữ ở điạ phương anh ở và các trường anh từng học.
-“Andy? Không. Lâu rồi tôi không gặp cậu ấy.”-Đó là tất cả những gì tôi nhận được.
Tìm kiếm, hỏi han rồi tìm kiếm.
Không tìm thấy.
Không biết.
…
Không…
…
…
Nhớ nhung.
…
Đau đớn.
…
Mòn mỏi.
…
-“Anh ấy đi rồi Andy. Tớ xin lỗi.”
Choang…
Chiếc ly bị ném mạnh vào tường.
Tiếng thủy tinh vỡ tan. Chát chúa.
Tiếng gió gào ngòai hiên.
Tiếng lòng tan nát.
Những mảnh vỡ vươn vãi. Hạnh phúc như bong bóng xà phòng vỡ tan.
-“Tại sao?”
Nức nở. Vùi mặt vào chiếc áo T-shirt thùng thình, món quà duy nhất còn sót lại.
-“Tại sao?”
…
…
…
—
Lại 1 năm trôi qua. Vết thương trên da thịt đã mờ dấu. Mọi cố gắng tìm kiếm tin tức anh vẫn chỉ đạt được con số 0 tròn trĩnh.
Mệt mỏi. Đau đớn.
…
Và óan hận.
-“Anh yêu em, Dyan.”
Anh yêu em? Yêu em như vậy sao?
Vết thương đã liền da nhưng tim vẫn tan nát. Muôn câu hỏi vẫn gào thét trong lòng.
Tại sao?
…
Tại sao?
…
Tại sao?
-“Anh yêu em Dyan.”
Nứơc mắt vẫn rơi trong đêm tối.
Lặng thầm…
—
Sân bay Tân Sơn Nhất, Việt Nam, tháng 10 năm 2007
-“Anh là Mr. Schiller?”
-“Vâng.”- Tôi tháo cặp kính râm, nhìn người đàn ông trước mặt.
-“Xin chào! Tôi là Bình,đại diện cho Amaze Co. chi nhánh Việt Nam đến đón anh hôm nay. Rất vui được gặp mặt.”
-“Rất vui được gặp anh.” – Tôi nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay anh ta.
-“Tôi đưa anh về khách sạn luôn chứ?” – Bình đề nghị
-“Vâng, cám ơn! “– Tôi lịch sự đáp lại.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Việt Nam, một đất nước nằm ở khu vực Đông Nam Á đang trên đà phát triển .Ấn tượng của Việt Nam trong tôi trước đây chì là một vùng đất từng xảy ra nhiều chiến tranh và vẫn đang gặp nhiều trở ngại trong quá trình phát triển.Qua lớp kính ô tô, tôi lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh trong ánh nắng chói chang giữa tháng 10. Với góc độ một nhà kinh doanh, tôi nhận rõ đây là 1 vùng đất hứa hẹn nhiều tiềm năng. Với cái nhìn của một kĩ sư xây dựng thì thú thật, thành phố này cần được quy hoạch xây dựng, sửa chữa nhiều thứ: Kiến trúc các toà nhà có phần chõi nhau, ko hài hoà, hệ thống đường xá thì chặt hẹp và quá đông đúc…
Tôi lắc nhẹ đầu, đúng là bệnh nghề nghiệp, hãy thư giãn chút đã, cũng chưa vội bắt đầu một ngày làm việc sau hàng tiếng ngồi trên máy bay thế này. Tôi ngã người dựa vào ghế, xoay đầu qua bên cạnh, nhìn người đồng nghiệp mới. Anh ta cao, rắn rỏi, ưa nhìn. Mái tóc đen hơi rối và đôi mắt sắc. Những đường nét rất quen. Rất quen… Chỉ là đôi mắt “người kia” nâu hơn, dịu dàng hơn.Ánh mắt nâu ám ảnh mỗi đêm.. …
Xe chúng tôi đỗ lại trước một khách sạn khá sang trọng, mà Mr. Bình giới thiệu là nằm trong khu vực trung tâm thành phố, khá gần với tòa nhà văn phòng của công ty.
-“Xin lỗi đã để anh ở khách sạn thế này”.- Bình nói – “Căn hộ mà công ty sắp xếp cho anh phải mất thêm một tuần nữa mới hòan thành phần nội thất nên…”
-“Không sao. Cũng vì những yêu cầu của tôi về thiết kế đã gây khó khăn cho các anh. Và việc ở khách sạn sang trọng thế này cũng không tệ chút nào.”
-“Vâng.Đây là chìa khóa phòng của anh. Và đây là card visit của tôi, có chuyện gì anh cứ liên lạc.”
-“Làm phiền anh quá!”
-“Không có gì. Sáng mai, 7h30 tôi sẽ cho xe đến đón anh. Bây giờ anh cứ nghỉ ngơi thôi.
-“Vâng. Tạm biệt.”
-“Tạm biệt. Và một lần nữa, chào mừng đến Việt Nam.”
Tôi mỉm cười, chào tạm biệt người bạn mới, khẽ thầm thì:
-“Việt Nam. Xin chào.”
Cuộc sống mới đang đợi chờ…