Coffee & Milk - Chương 14
Chapter 14
Một tháng nữa lại trôi qua. Cuộc sống của tôi vẫn vậy, không thay đổi nhiều sau khi tốt nghiệp khóa cao học ở trường. Tôi vẫn thường gặp gỡ bạn bè tuy thưa thớt hơn trước vì chúng tôi đều bận rộn với công việc của mỗi người, với họ là năm học cuối còn với tôi là những bản vẽ và công trình. Ryan cũng thường xuyên tham gia các buội gặp. Trông cậu ấy rất hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại, học hành và yêu đương. Ryan cũng đã thay đổi ít nhiều, không còn vẻ lông bông và lăng nhăng như trước mà trưởng thành hơn, trách nhiệm hơn. Tất cả là nhờ là sự xuất hiện của Christine . Họ vừa đính hôn tuần trước. Một bữa tiệc nhỏ nhưng vui và náo nhiệt với những lời chúc mừng từ bạn bè. Tôi thấy mừng cho người bạn thân của mình.
Sau khi rời trường, tôi đã chính thức làm việc cho AT Design vì dẫu sao cũng đã gắn bó với nơi đó gần 1 năm trời và nhận được nhiều ưu đãi và hứa hẹn từ Herr Franklen. Dyan cũng dần bớt càu nhàu về những ngày về trễ, những lần bỏ bữa và nhiều đêm thức trắng làm việc của tôi. Em còn giúp tôi sắp xếp bản vẽ, pha giúp tôi tách cafe vào buổi tối và cũng đã học cách làm vài món đơn giản. Thời gian chúng tôi bên nhau tuy ít hơn trước nhưng bù lại, mỗi lần có dịp, tôi lại đưa em đi đâu đó, bất cứ nơi đâu em muốn, hồ nước ở công viên, nhà thờ, siêu thị … bằng chiếc ô tô nhỏ mới mua. Đôi khi tôi lại đến trường đón em mỗi khi xong việc sớm, rồi cùng đi chợ, cùng nấu bữa tối và ngồi xem TV.
Trên bộ sofa màu nâu gỗ giữa phòng khách, em thường nằm gác đầu trên chân tôi, kể những chuyện xảy ra trong ngày đôi khi lại bật cười vì những tình tiết thú vị. Tôi im lặng lắng nghe, mỉm cười và đôi lần khi em chợt im lặng, quay mặt lên nhìn, tôi lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi em. Những nụ hôn không vồn vả, nóng bỏng mà dịu dàng và chậm rãi. Như tình yêu của chúng tôi. Bình dị và êm đềm. Một nụ hôn khi đánh thức em, một nụ hôn tạm biệt vào buổi sáng, một nụ hôn chúc ngủ ngon vào buổi tối…. Cứ vậy, những điều nhỏ nhặt, giản đơn dần chất đầy cuộc sống chúng tôi. Tôi ngày càng nhận ra sự quan trọng của Dyan trong cuộc đời tôi, như mảnh ghép cuối cùng để tạo thành một bức tranh hòan hảo. Tôi dần tin vào lời nói của Anna trong cuộc gặp vài tháng trước, vài ngày sau khi chúng tôi chính thức yêu nhau.
Flashback
-“Chúc mừng anh!”
-“Chuyện gì?”
-“Cuối cùng thì anh đã thành công…” – Anna cười – “ý em là về Dyan. Không cần cố dấu. Em nhìn là biết cả.”
-“…”
-“Đúng như những gì em đóan.”
-“Sao?” – Tôi ngạc nhiên.
-“Ngay từ đầu, em đã thấy 2 người rất hợp nhau. Anh và Dyan.”
-“Em cho là vậy sao? Trong khi anh lại thấy anh và cậu ấy gần như là trái ngược.”
-“Nên em mới bảo là 2 người hợp. Người ta vẫn thường bị thu hút bởi một con người trái ngược với mình mà. Như cafe và sữa.”
-“…”– Tôi nhìn Anna, khó hiểu.
-“Cafe- đen và đắng còn sữa thì trắng và ngọt. Và khi chúng hòa vào nhau thì tạo nên một thức uống tuyệt vời, hài hòa cả về màu sắc và mùi vị. Như anh và Dyan.”
-“Anh không thích cafe sữa đâu.” – Tôi cười.
-“Anh nên thử. Nó rất tuyệt.”
-“…”- Tôi im lặng – “Em không nghĩ là Dyan sẽ thành với Ryan sao? Lúc đầu cậu ấy rất thích Ryan mà?”
-“Ryan? Em không nghĩ vậy. 2 con người đều thất thường gặp nhau thì sẽ chẳng đi đến đâu. Ryan như món chocolate nóng vậy. Quyến rũ đầy ham muốn. Nhưng chocolate nóng mà thêm sữa thì … chẳng ra sao.”
Tôi bật cười trước những sự so sánh đầy hình tượng của Anna. Cô luôn làm tôi bất ngờ bởi những suy nghĩ và lời nói của mình. Thú vị và sâu sắc.
-“Thế còn em? Em sẽ là món thức uống gì?”
-“Em?” – Anna khúc khích cười – “Em sẽ là trà. Anh không thấy sao. Điềm tĩnh, khôn ngoan và sang trọng.”
Và rồi chúng tôi cùng cười.
End flashback
Tôi cúi xuống và nhận ra Dyan đã ngủ từ lúc nào. Tôi tắt TV rồi nhẹ nhàng nhấc bổng em lên, bế em vào phòng.
-“Ngủ ngon, Dyan!”
Em trở mình, rúc sâu vào lớp chăn ấm.
Phải như hạnh phúc mãi kéo dài…
—
Một ngày giữa tháng 10, 1 tuần trước sinh nhật Dyan.
-“Hello?”
-“…”
-“Mommy?”
-“…”
-“Vâng. Con rất khỏe.Mọi việc đều ổn.”
-“…”
-“Huh? Sao?”
-“…”
-“Mommy đang đùa à? Sao lại…”
-“…”
-“Không. Chỉ là đột ngột quá. Vâng. Con biết rồi.”
-“Gì vậy?” – Tôi hỏi.
-“Ơ… không… chỉ là … mommy và daddy vừa đến…”
-“…”
-“Sân bay.”
—
Sự viếng thăm đột ngột của bố mẹ Dyan là một sự bất ngờ đối với cả 2 chúng tôi. Và họ có vẻ khác nhiều với những gì tôi từng tưởng tượng.
Bác Daniel, bố Dyan, mang những nét điển hình của người đàn ông Anh, hình dáng cao gầy và một gương mặt cương nghị. Còn bác Katherine thì nhỏ nhắn, trẻ trung và rất thân thiện. Dyan kế thừa nhiều nét từ mẹ hơn, cả thân hình nhỏ nhắn và đôi mắt xanh biếc, riêng mái tóc thì giống bố.
-“Sao bố mẹ lại đến đây?” – Em hỏi.
-“Con không về thì bố mẹ phải đến chứ sao!” – Mẹ em nói, vẻ hờn trách.
-“Còn công việc của bố?”
-“Bố được nghỉ một tuần. Nên bố mẹ đã sắp xếp đến đây ngay.”
Tuy ngạc nhiên nhưng trông Dyan vẫn rất vui mừng. Em cứ bám riết lấy mẹ và líu lo nói chuyện.
-“Hi vọng là hai bác không làm phiền cháu.”- Bác Daniel nói với tôi – “Bác đã định sẽ thuê khách sạn nhưng bác gái lại…”
-“Không có đâu ạ. Cháu rất vui vì 2 bác đã đến.”
Tôi nói trong khi phụ mang hành lý của 2 bác vào phòng. Bố mẹ Dyan sẽ ở căn hộ chúng tôi trong suốt 1 tuần ở đây vì bác Katherine muốn được ở gần con trai mình. Tôi có thể hiểu được điều đó vì dẫu sao, Dyan cũng là con trai độc nhất của gia đình và rõ ràng là rất được yêu thương và chiều chuộng. Và tuần sau là sinh nhật Dyan, nguyên nhân chính của cuộc thăm viếng đột ngột này.
Trong suốt một tuần đó, bố mẹ Dyan ngủ tạm ở phòng em trong khi tôi và em thì ngủ ở phòng tôi. Chỉ một tuần nhưng họ đã mang lại cho tôi cảm giác như một gia đình thật sự: cùng nấu ăn với bác Katherine, bàn luận về tin tức với bác Daniel, cùng ăn uống, xem TV vv..v.. Cũng thật may là công việc ở công ty cũng không nhiều nên tôi đã xin phép đem công việc về nhà làm nên có thể đóng trọn vai trò hướng dẫn viên du lịch cho 2 vị khách đặc biệt. Chúng tôi cùng đi chơi, đi mua sắm và chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật.
Tuy nhiên lại nảy sinh một vấn đề về món quà sinh nhật. Tôi đã chuẩn bị nó từ cả tháng trước và đã định tặng em trong bữa tiệc chỉ có 2 người; nhưng trong tình hình mới là có sự có mặt của bố mẹ Dyan thì nó quả là không thích hợp. Một món quà như thế chắc chắn sẽ tố cáo thẳng thừng về mối quan hệ của chúng tôi, điều mà tôi và em đều nghĩ là vẫn chưa đến thời điểm thích hợp để công khai với mọi người. Thế nên, tôi đành phải mua thêm một món quà khác để tặng em, ờ do khá gấp gáp nên sau một hồi lựa chọn, đó lại là một chiếc T-shirt sai S nhưng vẫn khá rộng khi em ướm thử. Và rõ ràng là Dyan chẳng vui tí nào khi nhận món quà đó.
-“Anh thật…có khiếu thẩm mỹ.”
-“Này. Sao lại nói vậy? Bác xin lỗi, thằng bé này quen được chiều nên chẳng biết cách cư xử cho phải phép.” – Bác Katherine nói.
Tôi đành cười trừ trấn an bác Katherine theo kiểu “cháu cũng quen rồi” trong khi vẫn liếc nhìn vẻ mặt phụng phịu của cậu nhóc. Và quả thật, khi bị mẹ ép phải mặc vào, trông Dyan như đang bơi trong chiếc áo, nhìn … buồn cười không thể tả.
Nhưng Dyan cũng chẳng giận lâu và sau đó, suốt buổi em luôn cười suốt, vui vẻ đầy hào hứng.
—
Hôm sau.
-“Anh về rồi.”- Dyan nói khi đón tôi ngay cửa.
-“Ừ. Anh thay áo rồi sẽ đến đón 2 bác. Chúng ta sẽ đến nhà hàng Katse tối nay.”
Tôi bước nhanh, định vào phòng thay áo rồi qua đón bố mẹ em. Họ đã đến nhà Anna sáng nay.
-“Bố mẹ em vừa đi.”
-“Sao?”
-“Hôm nay bố mẹ sẽ về Anh.”
-“Anh tưởng là ngày mai.”- Tôi ngạc nhiên.
-“Ừ. Nhưng có chút thay đổi vào phút chót.”- Em nhún vai.
-“Em không đi tiễn sao?”
-“Em đã nói là sẽ đưa bố mẹ ra sân bay nhưng bố mẹ bảo không cần và vì ông bà muốn tạt vào chào một người bạn trước khi đi.”
-“Vậy à? Tiếc thật. Anh vẫn chưa kịp chào tạm biệt.” – Tôi ngồi xuống bên cạnh em.
-“Thôi mà Andy. Đâu phải lần cuối đâu. Rồi anh sẽ có dịp gặp lại họ.”
-“Ừ.”
-“Hay mùa đông này anh đến nhà em đi.”- Em hào hứng – “Vào dịp giáng sinh ấy.”
-“Đựơc chứ?”
-“Tất nhiên.”- Em nhướng mày – “Hay là anh lại hứa đến nhà ai rồi.”
-“Huh? Không.” – Tôi cười. Cậu nhóc của tôi chắc không có gì giỏi bằng nghi ngờ và ghen tuông trật lất.
-“Anh cười gì?”
-“Không có gì. Chỉ là… em…đôi lúc… dễ thương kinh khủng.”
-“Này. Đừng nói hai chữ “dễ thương” trước mặt em. Em đâu phải con gái hay trẻ con!”
-“Nhưng anh nói thật mà!”- Tôi vẫn nhìn em.
-“ Đã bảo không phài vậy…” -Em xấu hổ, quay mặt đi. Hai má hơi đỏ.
1 giây… 2 giây… 5 giây…
-“Haha..ha”- Cuối cùng tôi vẫn không chịu được.
-“Grừ. Dám trêu em à?”
Em chồm lên, đè tôi xuống ghế và bắt đầu cù lét.
-“Haha. Thôi mà.”
-“Cho đáng! Xem anh còn dám trêu em không?”
-“Đừng… dừng lại…Không thì…”
-“Không thì sao?”- Em cười đắc ý.
-“…”
Tôi ngồi bật dậy, mất đà, cả 2 cùng té phịch xuống sàn. Tôi nằm đè lên em, giữ chặt 2 tay.
-“Ái. Anh làm gì vậy..”
-“Đã bảo dừng lại mà không nghe.”
-“Buông ra… nặng quá!”
Mặc em cố vùng vẩy, tôi vẫn không buông tay. Tôi nhìn em, rồi dần cúi mặt xuống. Mặt em chỉ cách tôi chừng gang tay.
-“Mấy ngày nay em không kiss tạm biệt khi anh đi vào buổi sáng.”- Tôi thầm thì.
-“Vì… bố mẹ …đang ở đây mà.”- Em lúng túng.
-“Nhưng còn bây giờ?”
-“Nhưng anh đâu có đi ra ngòai bây giờ…”
-“Uhm. Vậy nên bây giờ anh cần một thứ khác.”
Tôi đã nhanh chóng ngăn chặn mọi lời nói phản đối của em. Và tôi mới nhận ra một điều. Tôi nhớ cảm giác này kinh khủng. Cảm giác được chạm vào em, ôm em, hôn em. Cảm giác hạnh phúc, hồi hộp đến chóang ngộp khi cảm nhận hơi thở em kề bên.
Như một con nghiện đói thuốc.
Như trời hạn gặp mưa.
Tôi hôn lên mắt em, mũi em, lên môi em. Cảm nhận làn da mịn màng và đôi môi ngọt lịm. Khao khát hơn, tham lam hơn, vồn vã hơn, nóng bỏng hơn. Tôi hôn lên cổ em, chạm vào em, ôm chặt em.
Tôi muốn nhiều hơn thế.
Tôi muốn em là của tôi. Tất cả…
-“Dyan. Con đấy à? Bố mẹ thấy cửa không khóa…Chuyến bay bị hõan…”
-“Dyan!”
Chúng tôi bật dậy, kéo lại bộ quần áo sộc sệch, ngỡ ngàng.
-“Mẹ…Bố…”
-“Cái…cái gì… đây?” – Bố em gào lên trong khi mẹ em đứng chết trân – “Chuyện gì đang xảy ra? Hả?”
-“Hai bác… xin hãy bình tĩnh.”
-“Cậu! Tránh xa chúng tôi ra! Dyan!”
-“Cháu…”- Tôi bối rối. Thật tệ!
-“Dyan. Qua đây ngay! Chúng ta phải đi khỏi đây.”
-“Không.”- Em lắc đầu, lùi lại, núp sau lưng tôi.
-“Dyan!” – Bố em giận dữ.
-“Con sẽ không đi.”
-“Con…”
-“Cháu xin lỗi. Cháu có điều cần thưa với 2 bác.”
—
-“Cậu nói gì?”- Bác Daniel lắp bắp, như không tin vào tai mình – “Cậu… và Dyan.”
-“Chúng con yêu nhau.” – Dyan nói, khẳng định lại điều tôi vừa thú nhận.
-“Im ngay.”
-“Đó là sự thật. Bố phải chấp nhận điều đó.”
-“Mày… trời đất ơi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
-“Cháu xin lỗi đã không nói sớm hơn. Cháu biết 2 bác sẽ khó chấp nhận.”
-“Cậu biết vậy mà vẫn… vẫn hành động như vậy sao?”- Ông giận dữ nhìn tôi.
-“…”
-“Thật kinh khủng. Vậy mà tôi đã tin tưởng và giao phó Dyan cho cậu.”
-“Cháu xin lỗi.”
Rồi mặc cho bao lời giải thích và khẳng định về tình cảm của chúng tôi, bố mẹ Dyan vẫn không thể chấp nhận được mối quan hệ theo họ là “kinh khủng” và “không thể chấp nhận được”. Bố Dyan thì giận tím mặt còn bác Katherine thì khóc lóc. Tôi cảm thấy mình như đang mắc nợ họ khi phản bội lòng tin của hai con người tốt bụng ấy. Cuối cùng Dyan buộc phải rời khỏi căn hộ đi cùng bố mẹ ở tạm tại một nơi khác mặc dù theo tôi là họ muốn đưa em về nước ngay lập tức như tránh một cơn dịch bệnh.
-” Tôi cấm cậu đến gần con trai tôi.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và tình hình dần trở nên tồi tệ.
Hôm qua chúng tôi như một gia đình nhỏ đầm ấm cùng chung vui mừng sinh nhật thì hôm nay tôi đã nhanh chóng trở thành một kẻ xấu xa, tồi tệ trong mắt bố mẹ em. Tuy tôi biết rồi cũng phải có ngày phải công khai mối quan hệ của chúng tôi và cũng đã biết trước sẽ gặp trở ngại, nhưng thật không ngờ…
Tôi tự hỏi nếu tôi có nhiều thời gian hơn để chứng tỏ tình cảm của mình, và nếu bố mẹ em không phát hiện sự việc trong một tình cảnh như thế, liệu mọi việc có thể dễ dàng hơn?
…
Đêm dần đến. Cả ngày tôi chỉ ngồi thẩn thờ với bao suy nghĩ rối rắm trong đầu. Tôi cũng chẳng thể gọi điện cho em vì lo sợ mọi việc sẽ tồi tệ hơn nếu bố mẹ em biết.
Chẳng biết làm gì, chẳng thể làm gì…
Tôi mệt mỏi thả mình xuống giường, vùi đầu vào gối. Chỉ mới nửa ngày mà tôi đã thấy nhớ em kinh khủng.Gương mặt em lúc ấy, tái nhạt,bối rối và lo lắng. Tôi đã muốn vươn tay ra níu lấy em, trấn an em…
Phải làm gì đây?
Tôi trở mình, nằm nghiêng sang một bên. Đêm qua em đã nằm đó, cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ say…
…
…
…
Mọi chuyện rồi sẽ ra sao?