Chuyện tình hoàng tử - Chương 18
CHƯƠNG 18
Shin la lên:
– Ăn trộm!! Bắt lấy nó.
Thiên, Dã, Shen xông tới. Tôi liền chạy lại can họ, giải thích :
– Đừng!! Họ là bạn em.
Tôi quay qua Phương và Tuấn hỏi:
– Chuyện gì thế?
Tuấn vừa nói vừa cười:
– Thằng Phương là chúa nhát sâu!!
Lúc đó, từ người Phương rớt ra con sâu, tôi mới thấy cậu ta đứng yên, với vẻ mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Tôi khẽ cười và chạy lại chỗ Phương:
– Này!! Bây giờ thì tôi biết điểm yếu của cậu rồi nhá!! Sau này cậu còn dám ăn hiếp tôi nữa không,hi…hi..hi
Thiên nhìn tôi rồi chỉ về hướng Phương và Tuấn nói:
– Gia Anh!! Tụi anh cần một lời giải thích?
Tôi thật sự lúng túng vì không biết mình nên nói như thế nào. Tuấn chạy lại bên tôi, rồi nhìn anh Thiên :
– Tụi em là bạn của Gia Anh. Hôm nay biết Gia Anh về nhà, nên ghé qua thăm đó mà!!
Tuấn khẽ đập vai tôi một cái, hiểu ý, tôi ậm ừ:
– Dạ!! Đúng rồi đó anh Thiên, bọn họ là bạn em.
Dã lại chen vào:
– Nhưng là bạn em, thế sao lại núp ở khóm hoa thế kia?
Phương ấp úng:
– Dạ!! Tại nhà rộng quá nên tụi em lạc đường ấy mà.
Tôi cố đánh lảng sang chuyện khác, vì nếu cứ vòng vo chủ đề này thì thật không ổn chút nào. Tôi nói:
– Thôi!! Chẳng qua mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà. Mà lúc nãy anh Thiên đưa cho anh Shin tờ giấy gì mà trông anh Shin vui mừng thế?
Shin khẽ cười:
– À!! Đó là tờ đơn xin nhập học ở trường của em đó. Vì ba mẹ anh không cho anh học ở trường em, nhưng nhờ bọn này năn nỉ nên mới lấy được chữ ký của phụ huynh đó mà!!
Tôi trố mắt:
– Ưhat?? Sao anh lại muốn học ở trường em? Em không nghĩ đó là một quyết định hay đâu!!
Thiên và Dã đồng Thanh nói:
– Tụi anh cũng còn không hiểu nữa là!! Nhưng do nó năn nỉ dữ quá nên tụi anh mới chấp nhận giúp đó thôi!
Shen cười:
– Shin đến giờ vẫn thế!!! Trong mắt cậu ta chỉ có Gia Anh thôi!!
Shin nghe vậy thúc vô hông Shen một cái:
– Nói nhiều sẽ không tốt đâu nghe Shen
Thiên và Dã cười khúc khích:
– Thì ra là thế!! Anh em mà bụng dạ thằng Shin chẳng thật lòng gì cả
Shin đánh trống lảng:
– Thôi!! Hôm nay anh em ta đi chơi xả láng đi nào.
Thiên, Dã, Shen đều nói:
– Hay!!! Đó là ý kiến hay!!
Shin quay qua Phương và Tuấn:
– Nãy giờ ham nói, quên mất hai em. Hai em cùng đi cho vui !!
Tôi hoảng hồn, chết !! Nếu họ đi cùng, thì sẽ tiếp xúc lâu với mấy anh của tôi, thì tôi sợ mọi chuyện sẽ lộ ra mất. Mấy anh ấy mà biết Tuấn là người đính ước cùng tôi thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào đây?
Tôi nói ngay:
– Không được…….
Tuấn và Phương ngạc nhiên, Shin thắc mắc:
– Tại sao lại không được?
Tôi ấp úng:
– A!! Là vì….là vì…à, mấy cậu ấy phải về, vì có chuyện!!
Shin quay qua Phương và Tuấn:
– Thật vậy hả mấy em?
Tôi liền nhanh tay, kéo Phương và Tuấn ra chỗ xa rồi nói nhỏ với hai cậu ấy:
– Hai cậu đừng đi.
Phương giãy giụa:
– Tại sao???
– Nếu các cậu đi, lỡ mọi chuyện lộ tẩy sao?
Tuấn nhìn tôi:
– Chuyện gì, mình không hiểu?
– Chuyện cậu chính là người đính ước với mình!!
– Nhưng họ biết chuyện ấy thì có gì đâu?
Tôi gắng giọng:
– Không thể được, nếu họ biết, thì mình rất sợ mọi chuyện sẽ đến tai ông, mà ông đã dặn mình không còn được qua lại với mấy cậu nữa.
Phương cười:
– Vậy thì bọn mình đừng để lộ chuyện!!
Tôi cố gắng nói tiếp:
– Nhưng mình rất sợ.
Vừa nhìn lại, thì tôi đã thấy hai cậu ta đi tới và nói với anh Shin:
– Không có gì đâu anh, hôm nay bọn em đi được mà. Anh không phiền nếu bọn em đi chung chứ?
Tôi chạy lại định nói tiếp, thì Phương quay qua bịt miệng tôi lại, làm tôi giãy nảy quá trời luôn. Shin nói to:
– Thôi mọi người!! Chúng ta cùng đi nào.
Tôi cắn tay Phương một cái, làm cậu ta đau điếng, nhưng cậu ta không giận mà cười. Tôi ức lắm:
– Sợ mấy cậu luôn đó, đúng là không sợ chết mà.
Tuấn nói:
– Thôi!! Đừng trách bọn mình mà. Tất cả chỉ qua là nhớ cậu, muốn đi chơi với cậu thôi mà!!
Tôi tuy trong lòng còn tức lắm, còn lo sợ lắm, nhưng không hiểu sao khi nghe câu nói này của Tuấn tôi lại cảm thấy vui vui. Tôi tự mỉm cười một mình, tôi liền lấy tay đập má mình một cái rồi tự nhủ, đừng cười mà, cười như vậy giống tên ngốc lắm. Tôi cứ tự nhủ như vậy, vậy mà miệng tôi vẫn không ngừng cười. Thiệt là!! (mình có giống một tên ngốc không ta ^_^)
Đêm hôm nay thật đẹp. Tôi vừa cười, vừa nhìn mấy người đó, nhìn những cảnh vật, phải chăng mọi chuyện sẽ tốt đẹp đây? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây? Mình có đúng khi để họ biết nhau? Đang mải suy nghĩ thì tiếng Shin vang lên:
– Gia Anh !! Em làm gì mà đi chậm thế. Mọi người đều đi trước rồi này, lên đây đi chung đi.
Tôi mỉm cười nói to:
– Dạ!!!!!!!!!!!……………..
Thôi!! Chuyện gì tới rồi sẽ tới, mình không nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì cả ngày hôm nay mình đã khóc quá nhiều rồi. Nào là sáng, trưa, bây giờ tối được gặp lại bọn họ, đúng là làm mình rất vui. Mọi chuyện đúng là không thể biết trước được phải không ông trời!!!